Lách cách thanh âm, những người đó rốt cuộc đi rồi.
Thu Lan Huyên nhẹ nhàng thở ra nói: “Lại an toàn vượt qua một lần nữa.”
Kha Viêm ngẩn ngơ: “Dì, mọi người mỗi lần cứ như vậy sao?”
Thu Lan Huyên liền nói: “Cũng không phải, vài lần trước lúc tới còn lục soát phòng của chúng ta.”
Nói tới đây, Thu Lan Huyên che miệng cười to: “Dì đem tiền giấu hết rồi, bọn họ tìm không thấy.
Mỗi lần tìm được mấy trăm liền tận mấy ngày mới đến, như vậy cũng khá tốt.”
Kha Viêm: “...”
Tuy nói như vậy, nhưng bị 600 vạn nợ nần đè nặng, kỳ thật áp lực đều rất lớn.
Liễu Văn nổi giận đùng đùng mà ngồi vào sô pha: “Cái họ Vương chết tiệt kia rốt cuộc trốn đi đâu rồi? Mau tìm ổng đi, chúng ta liền không cần trả tiền.”
Kha Viêm lắc đầu nói: “Cũng không phải, cho dù tìm được người đi vay, người đảm bảo cũng không nhất định không cần trả tiền.”
Liễu Văn: “Người đi vay?”
Kha Viêm: “Chính là người thiếu nợ, chỉ cần tên đó không có năng lực trả nợ, như vậy số tiền này chú Liễu vẫn phải trả.
Tác dụng của người đảm bảo chính là như vậy.”
Liễu Văn dùng sức mà gãi tóc: “Ba là đồ ngốc sao! Mắc gì phải ký giấy đảm bảo chứ!”
Chuyện này, kỳ thật Kha Viêm biết.
Kiếp trước, thời điểm Thượng gia đến nhờ vả cậu, Kha Viêm đã tra qua một chút chuyện ở Thượng gia.
Cậu là lúc ấy biết đến Liễu gia, bởi vì gia đình này gần như xui xẻo đến mức làm người ta chỉ có thể thở dài.
Bởi vậy, lúc ấy Kha Viêm đã chú ý một chút những gì Liễu gia trải qua.
Liễu Binh hồi còn trẻ đầu tư cổ phiếu, tại lúc thị trường chứng khoán chuẩn bị kết thúc tăng giá thì ông đổ tiền vào*, tài khoản bị khoá trong vòng 2 tháng.
100 vạn tiền mặt giảm xuống dưới 10 vạn, nếu rút tiền ra, liền phải gánh vác hậu quả tổn thất hơn 90 vạn.
*Convert cả câu là "Liễu Binh mang tư vào bàn", toi đang rất khó hiểu.
Chờ người giải đáp giúp.
Vợ chồng hai người thương lượng, nếu chỉ còn 7 vạn, thôi thì liều một lần ném hết vào.
Vì thế, hai người cắn răng kiếm tiền trả nợ, liền như vậy sống tới hiện tại.
Trong khoảng thời gian đó đương nhiên cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, ở cái thành thị này, Liễu Binh quen được một người, tên Vương Triệu.
Vương Triệu là ông chủ xí nghiệp, mỗi năm thu vào có thể đạt tới ít nhất mấy chục vạn.
Tuổi không lớn, nhưng sự nghiệp thành công làm lòng tự tin của gã bành trướng mười phần.
Dưới sự trêu đùa của định mệnh, Vương Triệu và Liễu Binh quen biết.
Khi đó đôi vợ chồng đang làm việc cực nhọc, Vương Triệu sau khi nghe chuyện hai người trải qua, giúp Liễu Binh giới thiệu công việc tốt hơn.
Không chỉ có thế, gã ấy còn cho Liễu Binh mượn nhà, một tháng chỉ thu 1000 nguyên tiền thuê, so với tiền thuê nhà ở tiểu khu còn chưa đến một phần năm.
Trừ cái này ra, mấy năm trước khi Liễu Binh bị chú bác làng xóm ở quê nhà giục nợ, Vương Triệu vô cùng trượng nghĩa mà cho ông mượn 30 vạn.
Trải qua những chuyện như thế, lúc gã tỏ vẻ nhà xưởng yêu cầu một số tiền quay ngược lại vốn, Liễu Binh liền đồng ý làm người đảm bảo.
Đó chẳng qua là tin tưởng nhân phẩm của Vương Triệu, đương nhiên cũng có phần vì mấy năm nay gã giúp đỡ Liễu gia.
Đối với những việc này, Thu Lan Huyên đương nhiên cũng biết.
Bà theo Liễu Binh đi qua những ngày gian khó nhất cuộc đời, nợ trả hết, con cái cũng lớn.
Những khó khăn còn lại, Thu Lan Huyên tin tưởng mình cũng có thể chịu đựng được.
Bởi vậy, nghe được Liễu Văn oán giận, bà chỉ là cười cười nói: “Yên tâm, ba mẹ chắc chắn tìm được tên họ Vương kia.
Nghe nói trước đó ông ta liên hệ qua một người phụ nữ, nếu có thể tìm được người phụ nữ đó thì tốt rồi.”
Thu Lan Huyên vừa mới nói xong, Liễu Nhiên cùng Kha Viêm đồng thời nhìn về phía bà.
Thu Lan Huyên sửng sốt: “Sao thế?”
Hai đứa trẻ đồng thời lắc đầu, bà liền cười: “Viêm Viêm, hôm nay ít nhiều nhờ có cháu.
Buổi chiều ở nhà dì ăn cơm, được không”
Kha Viêm tức khắc có chút ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn bình tĩnh mà nói: “Cháu cũng không làm gì nhiều, hơn nữa cháu có thể tự nấu cơm.”
Thu Lan Huyên: “Dì biết cháu có thể nấu cơm, nhưng mà mỗi ngày ăn mì gói cũng không tốt.
chiều nay dì chuẩn bị làm thịt kho tàu, cháu muốn ăn không?”
“Thịt kho tàu!” Kha Viêm khiếp sợ mà nhìn Thu Lan Huyên, trong đầu cậu bây giờ chỉ có ba chữ cùng một hình ảnh, đó chính là thịt kho tàu, thịt kho tàu, thịt kho tàu...:)))
Điều này làm cho Kha Viêm không có ngại ngùng mà trả lời: “Vậy buổi chiều cháu lại ăn một bữa!”
Thu Lan Huyên liền cười, ra ngoài mua đồ ăn.
Liễu Nhiên đá rơi dép lê nằm ở trên sô pha định ngủ nướng, nàng hỏi 437: “Nhiệm vụ cứu vớt Kha Viêm tiến độ đến đâu rồi?”
“3 phần.”
Liễu Nhiên chậc một tiếng, Liễu Văn bổ nhào đến bên người nàng: “Em gái, chém thêm cái giày nữa cho anh xem đi!”
Liễu Nhiên vẫn không nhúc nhích, chỉ nâng mí mắt liếc hắn.
Liễu Văn liền ngồi dậy: “Bối Kim Long đến hai lần, chỉ cần em ở nhà giày ông ta liền hỏng, anh nghĩ kiểu gì cũng thấy liên quan đến em.”
Liễu Nhiên vẫn không để ý đến hắn, Liễu Văn tặc lưỡi, dụ hoặc nói: “Anh trai cũng sẽ mua sữa chua cho em.”
Liễu Nhiên trở mình: “Tiền của anh không phải vừa bị thu hả?”
“A!” Liễu Văn che ngực ngã xuống, phảng phất trúng một nghìn tên, hắn hung hăng mà nhìn chằm chằm Liễu Nhiên: “Này đều tại nhóc, vì cái gì muốn cáo trạng?!”
Liễu Nhiên nhìn Liễu Văn bằng nửa con mắt: “Bởi vì anh nói mấy lời em không thích nghe, ngày đó em lại không muốn đánh anh.
Dù sao chúng ta cũng vừa gặp lại, nhưng em vẫn phải trừng phạt anh, nghĩ tới nghĩ lui...”
Nàng lạnh băng vô tình nói: “Hình như anh để ý chút tiền ấy.”
Liễu Văn: “Nhóc thật quá đáng, như vậy thà đánh anh một trận còn hơn!”
Liễu Nhiên liền xoay người nhắm mắt: “Đã biết, vậy lần sau sẽ đánh anh.”
Liễu Văn: “...” Mẹ nó!
Kha Viêm: “...” thật vội vàng muốn ăn đập.
Ở một chỗ khác, bị náo loạn một trận, Liễu Binh vội vã chạy về nhà, ở ngoài tiểu khu thấy một đám người hùng hùng hổ hổ.
Đúng là Bối Kim Long cùng hai tên đàn em, ông nhanh chóng tiến lên muốn nói vài câu xoa dịu, bỗng thấy đôi dép lê Bối Kim Long đang đi thật quen mắt.
Liễu Binh sửng sốt: “Long..
Long ca, đây là dép nhà tôi.”
Hắn ta trừng mắt: “Mượn đi một chút không được à?”
Liễu Binh: “Có thể có thể có thể, Long ca, số tiền kia có thể lại cho tôi khất thêm hai ngày được không?”
Bối Kim Long lại trừng mắt: “Đều khất đến hai tháng, tao thiếu 2 ngày đó sao? Tao thiếu chính là đống tiền kia kìa!”
Liễu Binh cười nói: “Tôi cũng thế mà!”
Bối Kim Long tặc lưỡi: "Sau hai ngày lại đến tìm mày, gom tiền nhanh đi, không thì đến lúc đó đừng nói đến tiền vốn, tao thấy lãi suất mày còn không trả nổi đâu."
Liễu Binh nhanh chóng nói lời cảm ơn: “Được được được, cảm ơn Long ca, ngài đi thong thả.”
Tiễn người xong, ông lập tức trắng bệch mặt, lấy ra điện thoại gọi điện cho Vương Triệu.
Điện thoại đã từ trạng thái tắt máy biến thành không gọi được, Liễu Binh bị đả kích lung lay mà về nhà.
Đi đến cửa nhà thấy Thu Lan Huyên đang đi ra, ông xấu hổ cúi đầu đứng ở nơi đó.
Thu Lan Huyên thấy Liễu Binh còn rất cao hứng: “Sao sớm như vậy anh đã về? À em biết rồi, hồi nãy Bối Kim Long nói cho người đi đến công ty tìm anh.
Không có việc gì đi?!”
Nghĩ đến đây, bà rất lo lắng, công việc hiện tại của Liễu Binh tiền lương có mỗi 23000 nguyên, tiền chi tiêu trong nhà đều dựa vào ông.
Nếu bởi vì sự cố này mà mất việc, Liễu gia sẽ cực thảm.
Bởi vậy, hỏi đến vấn đề này, Thu Lan Huyên cực kì khẩn trương.
Liễu Binh nhanh chóng lắc đầu nói: “Cấp trên của anh nói không sao, nhưng mà nghe người nọ nói Bối Kim Long tới nhà chúng ta, cho nên anh liền xin nghỉ chạy về.”
Thu Lan Huyên nhẹ nhàng thở ra: “Không có việc gì không có việc gì, hôm nay giày của Bối Kim Long lại hỏng rồi.”
Liễu Binh: “Lại hỏng nên mới đi dép lê của nhà chúng ta sao?”
Thu Lan Huyên liền cười: “Đúng vậy! Ha ha ha ha, anh không biết đâu! Cặp giày đó tự nhiên đứt ra, giống như có người cầm dao chém vậy.
Mắc cười lắm nhưng mà em cũng không dám cười, hắn ta nói mượn dép lê em liền cho mượn.”
Liễu Binh không rảnh quản tên đó tại sao toàn mua giày sida, lại hỏi bọn nhỏ có bị dọa sợ hay không.
Thu Lan Huyên liền nói: “Không có, lúc tên Bối Kim Long đi còn nói với Nhiên Nhiên là lần sau mua sữa chua cho con bé, Nhiên Nhiên rất vui.”