Hôm nay là ngày đầu tiên Liễu Nhiên đi học.
Bởi vậy, Thu Lan Huyên cho nàng mặc một chiếc váy lụa xinh đẹp.
Làn váy may tầng tầng lớp lớp voan mỏng màu đỏ rực, phía trên được đính vài con bướm vải.
Váy lụa xoè 3, 4 lớp chồng lên nhau, dài hơn đầu gối một chút.
Hai bên tóc được búi thành 2 củ tỏi nhỏ, thắt nơ con bướm cùng màu váy, giá trị đáng yêu nháy mắt tăng vọt.
Liễu Binh nhìn con gái, trong lòng gào thét: Trời ơi! Trên đời thật sự có đứa bé đáng yêu như vậy sao?! Nhìn đôi mắt lấp lánh nước vì ngái ngủ, khuôn mặt phúng phính hồng hào đi kèm với bộ váy xinh đẹp kia đi! Con gái mình quả thật đáng yêu nhất thế giới!!! Phải mua quần áo cho con bé, mua quần áo, mua quần áo!!!
Ông kích động: "Con gái, mau tới đây để ba ba ôm một cái nào!"
Nhưng mà...
Liễu Nhiên vẻ mặt bình tĩnh đi qua, Liễu Binh: "..." Xem ra vẫn phải có sữa chua mới được.:))
Chờ mọi người đều ngồi xuống, một đám người tự nhiên ăn sáng, Kha Viêm dường như cũng trở thành một thành viên trong gia đình, một chút cũng không lạ lẫm.
Đúng vậy, mấy ngày nay, Thu Lan Huyên giống như bà chủ trong nhà: giúp Kha Viêm giặt quần áo, sửa sang lại phòng, mua cặp sách, đồ dùng cho khai giảng.
Phảng phất bà mới là mẹ ruột của cậu.
Kha Viêm giống như con trai thứ 2 của Thu Lan Huyên, bọn họ ở chung cứ tự nhiên như vậy.
Ăn sáng xong, Liễu Binh liền dặn dò bọn họ: "Hai đứa lớn học cùng trường, Liễu Văn sơ tam ( lớp 9), cũng là đứa lớn nhất, Viêm Viêm lần đầu đến trường, con hướng dẫn thằng bé một chút.
Trường của Nhiên Nhiên ngay bên cạnh, sau này ba đứa đi chung với nhau, em gái tan học sớm hơn thì mẹ sẽ đến đón.
Tan học phải về nhà ngay, cấm la cà đi chơi."
Liễu Văn: "Con biết rồi."
Thu Lan Huyên mang theo Liễu Nhiên đi đăng ký.
Phần lớn phụ huynh không tham gia khai giảng ở sơ trung, bà kêu Liễu Văn dẫn Kha Viêm đi, hắn không thể từ chối bèn kéo người đi rồi.
Sau đó Thu Lan Huyên liền đưa Liễu Nhiên đến trường tiểu học, Lam Thiên là một trường tư nhân ở gần đây.
Hoàn cảnh nơi này cực kỳ tốt, trường học mới xây, sân thể dục còn được trang trí bảy sắc cầu vồng.
Trên tường dán lên những đám mây nhỏ, đằng sau bảng là nhiều bông hoa đáng yêu.
Trên bảng có một dòng chữ được viết bằng phấn màu: "Hoan nghênh các bạn nhỏ lớp số 2 năm nhất."
Liễu Nhiên nghiêm túc nhìn xung quanh, cái phòng học này tràn ngập sự ngây thơ chất phác, làm một đội trưởng chuyên đánh đánh giết giết ở thế kỷ 41, nàng thật có chút không thích ứng.
Học phí ở đây không rẻ nhưng cũng không đắt, một học kỳ tốn 3700 nguyên.
So với trường công lập, giá cả như vậy là đắt như vàng.
Tuy nhiên, nếu so với những trường quý tộc hay trường chuyên thì rẻ hơn rất nhiều.
Điều kiện của Liễu gia kỳ thật cũng không đủ để con gái học tập lâu dài ở đây, nhưng Thu Lan Huyên đã rất cố gắng để đạt được kết quả này.
Bà sống trong một gia đình bình thường, rất nhiều thiên phú và tài năng vì không được học hành tử tế mà lãng phí.
Ngoài ra, xã hội đang ngày càng phát triển, khi Thu Lan Huyên sinh Liễu Văn liền hạ quyết tâm, cho dù khổ đến đâu cũng phải cho con cái học hành tử tế.
Bởi vì lúc trước Liễu gia cung cấp tiền cho Liễu Binh học đại học tốt, ông mới có thể kiếm được việc với mức lương 20000 nguyên.
Nhưng Thu Lan Huyên lại chỉ có thể tìm công việc mức lương 5000 nguyên, không bằng một phần tư chồng mình.
Bởi vậy, bà hiểu rõ tầm quan trọng của bằng cấp trong xã hội.
Khi Liễu Văn đến tuổi đi học, Thu Lan Huyên liền đem hắn mang vào trong thành.
Sau đó nợ nần trả hết, vừa lúc Liễu Nhiên 6 tuổi, 2 vợ chồng đi xuống nông thôn đón con gái.
Tương lai của bọn trẻ không chỉ liên quan đến tụi nó, mà còn liên quan đến cha mẹ.
Cũng may học phí của trường tiểu học này cũng không đắt lắm, còn ở trong phạm vi Thu Lan Huyên có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, trường Nhị trung mà hiện tại Liễu Văn đang học, tuy rằng là dân lập, lại được công nhận là có nền giáo dục tốt, cũng không uổng tiền.
Bởi vậy, bà chỉ một lòng một dạ hy vọng con gái có thể ở Lam Thiên học được nhiều kiến thức.
Lúc này, Thu Lan Huyên dắt Liễu Nhiên đi vào lớp, trên cửa dán bảng tên viết lớp số 2 năm nhất.
Bà dặn rằng phải nhớ kỹ vị trí này, vì từ sau nàng sẽ một mình đến lớp.
Liễu Nhiên gật đầu, chủ nhiệm lớp tên Vương Tịnh, một đầu tóc thẳng dài, dùng dây cột tóc đen đơn giản cột sau đầu.
Khuôn mặt được trang điểm nhẹ, lúc này cô đang cúi đầu dùng bút viết viết trên giấy.
Trước mặt Vương Tịnh có 2 - 3 phụ huynh đang xếp hàng, bên người đều dắt theo những đứa trẻ tầm tuổi Liễu Nhiên, đeo cặp sách nhỏ, trên mặt hưng phấn mười phần.
Thu Lan Huyên dẫn nàng đi qua, mấy người đằng trước dường như cảm nhận được mà quay đầu lại nhìn, tức khắc hô: "A, là Nhiên Nhiên."
Nghe được thanh âm, các phụ huynh khác đều nhìn về phía này, mọi người đều hưng phấn: "Là Nhiên Nhiên trong chương trình « Bảo bối của nhà ta », thật đáng yêu, ngoài đời còn đáng yêu hơn trên TV."
Liễu Nhiên vẻ mặt lãnh đạm, cũng không có bởi vì bị vây xem mà cảm thấy vui vẻ hoặc kiêu ngạo.
Nàng vẫn nắm tay Thu Lan Huyên, đối với mấy việc như này Liễu Nhiên đã thành thói quen.
"Trời ơi, con bé ở vùng này sao?"
"Trước đó tôi nghe nói là cùng khu vực với chúng ta, không ngờ lại là thật."
"So với hình ảnh trên TV thì đáng yêu hơn nhiều, bộ váy Nhiên Nhiên mặc trông thật xinh đẹp.
Làm tôi muốn mua thêm đồ cho con bé!"
"Quần áo không nhất định hữu dụng, nếu biết rằng hôm nay gặp được cô bé thì tôi đã mang theo sữa chua rồi."
Nhóm phụ huynh đều thân thiện mà nói vài câu, Thu Lan Huyên kiêu ngạo ngẩng đầu.
Trường tiểu học Lam Thiên có mức học phí tầm trung, hoàn cảnh và chất lượng giáo dục đều không tệ, nếu không thì bà cũng sẽ không mang Liễu Nhiên tới nơi này.
Thậm chí, để đăng ký học tập tại trường còn phải trải qua một buổi phỏng vấn.
Vì chủ yếu tuyển học sinh bình thường, nên câu hỏi phỏng vấn cũng không khó.
Phần lớn đều là kiến thức đã học qua ở mọi nhà trẻ, nhưng rất nhiều bạn nhỏ lúc còn đi nhà trẻ chỉ biết chơi nên đã bị loại.
Mà Liễu Nhiên là người duy nhất không có phỏng vấn, bởi vì nàng là tiểu minh tinh đã từng tham gia tiết mục trên TV.
Lúc Thu Lan Huyên gọi điện thoại đăng ký, bọn họ nghe nói là Liễu Nhiên trong chương trình « Bảo bối của nhà ta », giáo viên liền nói hiệu trưởng rất nguyện ý nhận nàng.
Bởi vậy, Liễu Nhiên cũng coi như là học sinh đặc biệt của trường.
Cái mũi của Thu Lan Huyên đều vểnh cao tận trời, bà quang vinh đi đến trước mặt Vương Tịnh, cô ngẩng đầu hỏi: "Cháu nhà chị tên gì?"
Thu Lan Huyên: "Là Liễu Nhiên, tôi là mẹ con bé, tên Thu Lan Huyên."
Vương Tịnh gật đầu, nhanh chóng tìm trên sổ, tích một dấu cạnh tên, sau đó lại hỏi: "Chị có mang sổ hộ khẩu và giấy tờ tùy thân không?"
Bà gật đầu, lấy tài liệu đã chuẩn bị ra.
Vương Tịnh liền đối chiếu tài liệu chậm rãi viết, hai phút liền đăng ký xong, sau đó chỉ vào mã QR trên bàn: "Chị quét cái này trả tiền đi."
Thu Lan Huyên làm theo, cô liền lấy túi giấy màu đỏ bên người đưa cho Liễu Nhiên: "Bạn nhỏ Nhiên Nhiên, em ngồi bàn thứ 2, tổ 2."
Bà nghe xong, trong lòng rất vui sướng.
Chỗ đó chính là vị trí tốt nhất trong lớp học.
Thu Lan Huyên rối rít cảm ơn rồi giúp nàng nhận túi, đi đến vị trí được chỉ định.
Bà để cặp sách xuống, dặn dò: "Nhiên Nhiên đừng sợ, có việc gì thì nói với cô giáo nha!"
Liễu Nhiên cạn lời: "Con không sợ."
Thu Lan Huyên chợt nhớ tới...nàng từng một mình đi đến kinh đô, bởi vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, Nhiên Nhiên nhà mình siêu dũng cảm luôn."
Liễu Nhiên so với tổng thể các học sinh khác thì không cao, hoặc có thể nói là khá thấp bé, bởi vậy mới được xếp ở vị trí hoàng kim.
Thu Lan Huyên bởi vì không yên tâm, liền núp ở ngoài cửa nhìn lén, cũng không ít phụ huynh giống bà.
Tuy rằng giáo viên vẫn luôn khuyên họ trở về, vì bọn họ làm vậy sẽ khiến các bạn nhỏ phân tâm, nhưng nhiều người không yên tâm.
Thế nên vẫn có một số ít phụ huynh ngốc tại cửa sổ quan sát.
Thu Lan Huyên xen lẫn trong nhóm người này, lén nhìn nhóc con nhà mình.
Liễu Nhiên mang linh hồn của một người trưởng thành, đương nhiên không có khả năng khẩn trương như những đứa trẻ khác.
Từ đầu đến cuối nàng ngồi yên lặng ngây người nhìn ra cửa sổ, toàn thân toả ra khí tức "người sống chớ gần".
Thu Lan Huyên cuống gần chết, hy vọng Liễu Nhiên nhanh chóng giao lưu cùng bàn trước bàn sau, có thêm bạn bè.
Nhưng nàng không có ý định kết bạn với lũ nhóc này.
Rất nhanh liền có người được xếp vào bên cạnh, cũng là một cô bé đáng yêu, mặc một chiếc váy trắng ngắn tay cùng đai lưng cao bồi thắt 2 dây, đeo cặp sách nhỏ thẹn thùng mà ngồi vào bên người Liễu Nhiên.
Cô bé lén nhìn Liễu Nhiên một cái, sau đó nói: "Xin chào, tớ là Khổng San San."
Nàng liền lãnh đạm đáp: "Chào cậu."
San San hơi thất vọng mà lại lén nhìn Liễu Nhiên, thấy nàng quả thật không để ý đến mình, cô bé chỉ có thể đem túi giấy sách giáo khoa lấy ra, chuẩn bị bài trước.
Thu Lan Huyên đứng ngoài cửa sổ tuyệt vọng mà nghĩ: con gái mình không phải bởi vì chỉ số IQ quá cao, cho nên EQ thấp như đồ ngốc chứ?
Ở thời điểm sắp hết thời gian đăng ký, Liễu Nhiên bắt gặp hình bóng quen thuộc.
Đúng là 2 mẹ con Bạch Yên Nhiên, lúc này hai người đã vào phòng học, tiến lên bục giảng.
Bạch Dực Cẩn vào phòng học liền tò mò nhìn khắp nơi, thực mau liền quét tới chỗ Liễu Nhiên.
Cậu nhóc tức khắc duỗi tay chỉ vào nàng, la lớn: "Mẹ ơi, nhìn đi, là người xấu kìa."
Bạch Yên Nhiên theo phản xạ mà nhìn về phía Liễu Nhiên, sau đó ngẩn ngơ, có chút không ngờ mà nghiêng đầu.
Mọi người nghe được tiếng Bạch Dực Cẩn, ai cũng đều quay đầu nhìn nàng.
Trong lòng đám người đều cực kì tò mò, tại sao lại gọi tiểu minh tinh người xấu? Chẳng lẽ con bé làm chuyện xấu gì sao?
Các bạn nhỏ trong lớp, có người thấy lời của Bạch Dực Cẩn không tốt, có người lại bởi vì Liễu Nhiên bị phê bình mà vui vẻ.
Đương nhiên, phần lớn bọn trẻ chỉ là tò mò, ánh mắt nhìn về Liễu Nhiên cũng rất đơn thuần, không mang theo ác ý.
Nhưng trong lòng cũng không khỏi nghĩ chẳng lẽ nàng làm vỡ bát trong nhà hoặc là làm bẩn quần áo của bố mẹ, hay là trộm tiền? Vậy thật là thật là đáng sợ.
Mẹ đã nói, chúng ta là đứa trẻ ngoan, không thể chơi cùng đứa trẻ hư.
Đứng ở ngoài cửa, Thu Lan Huyên vì có mâu thuẫn với Bạch Yên Nhiên nên chỉ cảm thấy cô ta cố ý nhằm vào con gái mình.
Tức giận vọt lên đầu, bà lập tức vọt vào phòng học chỉ vào Bạch Yên Nhiên: "Cô có thể dạy dỗ con mình cẩn thận không vậy, ngày đầu tiên đi học liền nói con gái tôi là người xấu.
Nếu mấy đứa trẻ khác tin rồi không muốn chơi với con tôi thì sao đây?"
Thu Lan Huyên sắp tức chết rồi, lũ trẻ này còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Hiện tại trước mặt tất cả mọi người, thằng nhóc nói Nhiên Nhiên là người xấu.
Nếu đám nhóc tưởng thật, đến lúc đó đều không chơi cùng Nhiên Nhiên thì làm sao bây giờ?
Hôm nay may mắn là bản thân không yên tâm vẫn đứng ở đây nhìn, nếu không lỡ Nhiên Nhiên bị xa lánh cả 1 học kỳ, người làm mẹ như bà khả năng cũng không biết.
Thu Lan Huyên càng nghĩ càng cáu, Bạch Yên Nhiên giúp Vương Triệu chạy thì thôi đi, thế nhưng còn định ở trường bắt nạt Nhiên Nhiên.
Cảm thấy 2 người chuẩn bị đánh nhau, không ít phụ huynh đứng ở cửa sổ kêu: "Đừng đánh đừng đánh, ở đây còn có trẻ con đấy!"
Vương Tịnh cũng mau chóng đứng dậy muốn ngăn cản bọn họ.
Bạch Yên Nhiên đột nhiên bị mắng, hơn nữa con trai cũng bị nói bóng nói gió.
Cô ta đương nhiên tức nha!
Bởi vậy, không đợi đại gia trấn an, cô ta đã cực kì tức giận mà hỏi lại Thu Lan Huyên: "Giữa 2 đứa trẻ ầm ĩ tranh cãi là bình thường, tại sao chị phải nói nặng như vậy?"
Bà cáu đến cười: "Con trai cô bôi nhọ con gái tôi trước, tôi lại không thể nói lại vài câu?"
Bạch Yên Nhiên tức: "Trẻ con tranh cãi người lớn xen vào làm gì?"
Cô ta vừa mới nói xong liền cảm thấy không ổn, quả nhiên, Liễu Nhiên cười: "Lời này cháu rất thích nha." Nếu lúc đánh nhau mà người lớn cũng không xen vào thì càng tốt.
Kiến thức qua uy lực của nàng, Bạch Yên Nhiên dừng một chút rồi giải thích: "Không phải, người lớn vẫn