*Editor: Trôi
_______________________________________
Đám người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi trở về Liễu gia.
Bà nội Liễu đang chuẩn bị cơm trưa, Liễu Binh mấy năm mới về, tất nhiên phải đến nhà họ hàng thăm hỏi tặng lễ.
Cụ cũng tiêu tiền mua không ít nguyên liệu, buổi trưa định làm một bữa tiệc lớn để mời mấy người họ hàng có quan hệ tốt tới ăn.
Thời điểm Liễu Nhất Phàm mang theo lũ trẻ về đến nhà, bà nội Liễu cùng con dâu trưởng đã ở phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.
Thấy anh đi tới, cụ cười: “Nhất Phàm đến chơi hả?”
Liễu Nhất Phàm cười: “Vâng, Nhiên Nhiên lên núi hái lê, cháu bê về hộ con bé.”
Bà nội Liễu liền oán trách Liễu Nhiên: “Cháu cứ hái nhiều thế không tốt đâu!”
Nàng mang lê ra vòi nước rửa: “Có cái gì không tốt ạ? Anh Nhất Phàm mời cháu ăn, chứng tỏ cháu ngoan.”
Liễu Nhất Phàm cười, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, Nhiên Nhiên rất ngoan.”
Bà nội Liễu cũng không thể nói cái gì nữa, cụ lạnh mặt mà liếc mắt nhìn Liễu Nhiên, rất muốn hỏi thanh niên trước mặt một câu: Nó ngoan chỗ nào?
Nhưng nhìn thấy Liễu Nhất Phàm ngồi xổm trước mặt Liễu Nhiên cầm lê trêu nàng, Liễu Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt hoàn toàn không thèm phản ứng nhưng anh vẫn thích thú làm không biết mệt, cụ cảm thấy không cần hỏi nữa.
Mấy ngày nay, Liễu Nhất Phàm đã không ít lần đưa lê đến nhà bọn họ.
Bởi vậy, bà nội Liễu liền mở miệng nói: “Tí nữa cháu ở lại đây ăn cơm luôn đi, cha cháu cũng tới, mấy người chú ba cũng ở, cứ cùng các chú các bác uống vài ly.”
Liễu Nhất Phàm liền gật đầu: “Vâng, chắc chắn rồi ạ.”
Trong thôn này, đối xử với Liễu Nhiên tốt nhất là Liễu Nhất Phàm.
Bà nội Liễu chi tiêu cũng không keo kiệt nhưng lại thường không muốn bỏ tiền để mua nhiều đồ ăn ngon.
Liễu Nhất Phàm thì không có loại lo lắng này.
Cha anh vốn dĩ giàu có, chính anh đã bán một đống lê mà bản thân trồng ra, nghe nói cũng kiếm được không ít tiền.
Lúc trước, thời điểm mới từ trường học trở về quê sống, Liễu Nhất Phàm không thích nói chuyện, mỗi ngày không lên núi trồng lê thì về nhà.
Về sau anh lại thích trêu chọc Liễu Nhiên, thích mua đồ ăn ngon cho nàng.
Bà nội Liễu nhịn không được mà nghĩ, lúc trước Liễu Nhiên đoạt 100 nguyên từ tay cụ thật đúng là quá đáng giá.
Nếu khi đó mình là người đưa Nhất Phàm số tiền ấy, thằng bé có khi còn cho mình tiền dưỡng lão ấy chứ!
Con dâu trưởng Liễu gia - Mao Tú Băng thấy Liễu Nhiên mang về một đống lê vừa to vừa đẹp, không khỏi ê ẩm mà nói: “Nhiên Nhiên thật lợi hại, lại mang một đống lê trở về, nhìn là biết ăn ngon rồi.”
Liễu Nhiên không khỏi liếc nhìn bác một cái, nàng cùng Mao Tú Băng chung sống cũng không phải một hai ngày, vị bác dâu cả này trừ thích so đo ra thì không có tật xấu khác.
Liễu Nhiên liền ném một quả lê sang, Mao Tú Băng lập tức tươi cười bắt lấy, không quên nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên nhà mình đúng là vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.”
Nhìn xem, chỉ cần bạn cho chút đồ vật, bác ấy có thể khen bạn lên trời cao.
Liễu Ngọc Sùng che mặt: Mẹ ơi! Người cũng thật dễ bị mua chuộc.
Liễu Nhiên đi đến cửa bếp, hỏi: “Hôm nay nấu món gì vậy bác?”
Mao Tú Băng liền nói: “ Lâu lắm rồi cha cháu mới vè, bà nội cháu nói muốn mời khách, gà vịt cá gì đều có hết.”.
Truyện Linh Dị
Liễu Nhiên nhón mũi chân nhìn nhìn, hỏi: “Ba ba cháu trở về cho nên mời khách á? Lần trước cũng về sao lại không mời?”
Mao Tú Băng cười nhạo: “Lần trước? Lần trước cha cháu nợ bao nhiêu tiền? Còn mời khách? Sợ rằng cha cháu sẽ bị chú ba đánh chết nha!”
Liễu Nhiên nga một tiếng, sau đó xoay người đi chơi.
Mao Tú Băng nhìn bộ dạng nhàn nhã của nàng, nhịn không được phun tào một câu: “Vô tâm vô phế, chỉ biết chơi!”
Liễu Nhiên dừng bước, quay đầu lại: “Bác đang nói cháu sao?”
Mao Tú Băng cười ha hả: “Bác lại không mắng cháu.”
Liễu Nhiên: “Con trai bác chết chắc rồi.”
Mao Tú Băng nghẹn: “Cháu cứ đánh nó đi.”
Liễu Nhiên cười hì hì hai tiếng rồi xông ra ngoài.
Một lát sau, Liễu Ngọc Sùng vọt vào phòng bếp, kêu: “Sao mẹ lại đi chọc nó chứ? Mẹ làm nó không vui nó liền đánh con, mẹ không châm chọc nó không được sao!”
Mao Tú Băng hời hợt đáp: “Nó cũng có đánh chết mày đâu! Đánh hai cái thì sao chứ?”
Liễu Ngọc Sùng dùng sức dậm chân: “Mẹ không bị đánh mẹ không đau, con là người đau đây này.”
Cậu ta vuốt cánh tay đỏ bừng của mình, ủy ủy khuất khuất đi ra ngoài.
Mao Tú Băng cũng ủy khuất mà kêu: “Mẹ, thỉnh thoảng người cũng phải nhắc nhở răn dạy con bé một chút chứ!”
Bà cụ bĩu môi, từ sau sự kiện giết gà cụ cũng không dám nói nhiều: “Cô thua trong tay nó bao nhiêu lần rồi? Còn lao vào chọc tức nó? Ngọc Sùng bị đánh là do cô so đo.
Mỗi ngày chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng so đo, đáng đời.”
Mao Tú Băng mím môi, nghĩ nói cùng mẹ chồng cũng vô dụng, lát nữa nhắc nhở nhà em chồng thì hơn.
Sau khi Thu Lan Huyên cùng Liễu Binh về đến nhà, Mao Tú Băng rửa sạch trái cây dọn ra xong, liền nói với bọn họ: “Ờm...chú Binh này! Chị vốn cũng không định nói, nhưng chị sợ Nhiên Nhiên mà không đổi tính, ở trường sẽ bị thiệt.”
Liễu Binh và Thu Lan Huyên đều bày vẻ mặt không hiểu gì, bác tiếp tục nói: “Nhiên Nhiên á ~ thích đánh người.”
Thu Lan Huyên lập tức xua tay: “Không có không có, Nhiên Nhiên nhà em rất ngoan.”
Mao Tú Băng thấy Thu Lan Huyên không tin, liền nói: “Thật đấy, không tin em đi hỏi người trong thôn mà xem, khắp Thiệu Lê Sơn này có con cái nhà ai chưa từng bị con bé đánh đâu?”
Liễu Binh nhíu mày: “Cho dù Nhiên Nhiên thỉnh thoảng đánh nhau, nhưng chị dâu nói cũng quá khoa trương, sao con bé có thể đánh hết tất cả trẻ con trong thôn được?”
Mao Tú Băng đen mặt: “Chuyện khác thì chị không biết, nhưng chuyện chị vừa nói, cả thôn đều biết.
Lúc trước á, mỗi ngày đều có hàng dài phụ huynh đến cái nhà này cáo trạng.”
Liễu Binh không tin, Thu Lan Huyên cũng không tin, tùy tiện đáp 2 câu liền đi rồi.
Mao Tú Băng thật tức nha!
Giữa trưa, chú ba cô bảy gì đó đều cười ha hả mà tới.
Trong số đó, có rất nhiều người đã từng cho Liễu Binh vay tiền, cũng có người bởi vì nợ nần mà chưa từng cho ông sắc mặt tốt.
Thanh toán nợ xong, mọi người vẫn là họ hàng thân thích.
Nói nói cười cười, những lời chửi bới trước đó dường như không tồn tại.
Một bữa này tổng cộng chia ra 3 bàn, một bàn dành riêng cho đàn ông ngồi uống rượu, mọi người cùng Liễu Binh nói chuyện phiếm vui vui vẻ vẻ, không có bởi vì nợ nần lúc trước mà lạnh nhạt.
Liễu Nhiên cùng tất cả trẻ con ngồi một bàn, trẻ con trong thôn cả người chắc nịch, lên núi xuống nước tung tăng nhanh nhẹn.
Bình thường thì cho dù là ở bàn nào đều rất náo nhiệt.
Đàn ông thích uống rượu, phụ nữ thích buôn chuyện, trẻ con thì thích bày trò.
Tuy nhiên, trên ba chiếc bàn lớn, chỉ có bàn của lũ trẻ cực kì yên tĩnh.
Liễu Nhiên dùng đũa gõ vào bát, miệng lẩm bẩm: “Còn chưa có đồ ăn, còn chưa có đồ ăn.”
Kha Viêm và Liễu Văn cũng ngồi ở bàn này, vốn cho rằng trẻ con trong thôn sẽ rất ngang bướng không ngồi yên, kết quả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi chờ ăn cơm.
Thật lòng mà nói, bọn họ còn ngồi đoan trang hơn 2 người.
Liễu Ngọc Sùng vừa nghịch điện thoại, vừa nói nhỏ: “Đều là lũ nhát gan.”
Đứa trẻ bên cạnh dùng sức đẩy cậu ta một chút: “Mày không nhát gan? Giỏi thì mày mắng nó hai câu đi! Bọn tao nhận mày làm đại ca luôn.”
Lúc này, Kha Viêm đã nhìn thấy cái gọi là “trọng sinh”.
Đây mới là trọng sinh nha! Không chỉ trực tiếp thành người đứng đầu trong đám con nít, ra ngoài một năm mới về mà dư uy vẫn còn, có thể thấy được lúc Liễu Nhiên ở trong thôn “uy nghiêm” đến mức nào.
Cậu tò mò hỏi Liễu Ngọc Sùng: “Bọn họ tại sao lại sợ Nhiên Nhiên như vậy?” Có một vài đứa đã 11, 12 tuổi, chỉ dùng vóc dáng thôi đều có thể nghiền áp nàng.
Cậu ta liền tắt điện thoại: “Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
Liễu Nhiên hời hợt nói: “Bị đánh thôi, có gì mà dài?”
Hai chữ, đem vấn đề này giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.
Liễu Ngọc Sùng: “……”
Nhưng cậu ta vẫn hưng phấn mà nói: “Nhiên Nhiên khi còn nhỏ một chút cũng không xấu, vừa ngoan vừa đáng yêu.”
Liễu Nhiên khoanh tay trước ngực: “Có ích lợi gì? Khi đó em đáng yêu như vậy, mấy người bắt nạt cũng có ít đâu?”
Một đám khỉ con da dày thịt béo: “……”
Kha Viêm sửng sốt: “Bắt nạt?”
Liễu Nhiên liền cười: “Thiệu Lê Sơn có 2 nhỏ đáng thương.
Mẹ điên cha ngốc, con gái họ là Liễu Hàm.
Cha mẹ thiếu nợ, sinh đứa con gái là Liễu Nhiên.”
Kha Viêm liền hiểu, người bị bắt nạt là Liễu Nhiên trước khi trọng sinh, mà người vùng lên phản kháng rồi bắt nạt lại người khác, là Liễu Nhiên sau khi trọng sinh.
Liễu Ngọc Sùng biện hộ: “Tao bắt nạt mày bao giờ?”
Liễu Nhiên vươn ngón tay tính tính: “Đoạt đồ chơi của em, không cho em xem phim hoạt hình, nga, còn có thường xuyên mang đồ ăn giấu đi không cho em ăn.”
Liễu Ngọc Sùng giật mình: “Mày, mày sao lại nhỏ mọn như vậy, chuyện tí xíu thế cũng nhớ rõ.”
Liễu Nhiên nhìn quanh bàn một vòng, nói: “Mọi chuyện em đều nhớ hết, ngày nào đó tâm trạng không tốt sẽ tìm mấy người.”
Tất cả trẻ con trên bàn liền nhìn về phía Liễu Ngọc Sùng, bạn của cậu ta cũng lên tiếng: “Nhìn đi, mày lại chọc tức nó rồi, làm bọn tao cũng xui xẻo theo.”
Liễu Ngọc Sùng: “…… Chúng mày lúc trước bắt nạt nó, bị đánh cũng đáng đời.”
Người bạn kia thấy rất oan ức: “Tao không chơi với nó chứ có đánh nó đâu! Thỉnh thoảng cũng chỉ cười nhạo vài cái, mày nhìn xem nó đánh tao vẫn còn sẹo đây này!”
Thời điểm nàng đánh chúng ta, đúng là một chút cũng không nương tay!
Liễu Nhiên đột nhiên quay đầu phản kháng, nàng đánh con nhà người ta gần chết mới thôi.
Sau khi đám trẻ trở về, cha mẹ bọn họ sợ tới mức tìm đến nhà Liễu Nhiên tính toán sổ sách.
—— Cụ xem tay con nhà tôi đi, đều bầm tím hết rồi.
—— Có loại vui đùa kiểu này sao? Hả? Chân con tôi đổ máu luôn.
—— Con tôi nói là Nhiên Nhiên nhà cụ đẩy nó ngã đập vào tảng đá, nhìn vết thương trên trán nó đi……
Cảnh tượng kia hoành tráng đến nỗi, bà nội Liễu suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu.
Mấy chuyện kinh khủng này còn rõ ràng trong đầu như mới xảy ra ngày hôm qua, sau khi bị đánh lần đầu tiên, cứ ba ngày thì hai ngày sẽ có phụ huynh nào đó chạy đi tìm bà nội Liễu cáo trạng.
“Sau đó thì sao?” Liễu Văn cũng tò mò hỏi.
Liễu Ngọc Sùng: “Sau đó á? Mấy đứa đấy bị đánh sợ, cũng không dám mách lẻo nữa.”
Liễu Văn & Kha Viêm: “……”
Liễu Văn: “Bà nội không nói gì sao?”
Liễu ngọc sùng: "Nói chứ! Ngày đầu tiên, lúc mấy phụ huynh kia tới, nội liền hỏi: Sao mày lại đánh con người ta nặng thế?, Nhiên Nhiên nói: không đánh thì ngược lại là cháu dẫn nội đi gặp cha mẹ của bọn họ, có khác gì nhau đâu?"
Liễu Văn & Kha Viêm: “……”
Có thể thấy được, Liễu Nhiên sau khi trọng sinh, tuy rằng thời gian ở trong thôn không dài, nhưng nói nàng là tiểu bá vương của Thiệu Lê Sơn chắc chắn không ai phản đối.
Đồ ăn thực mau liền được dọn ra, đám nhóc đang nói chuyện cũng bắt đầu vội vội vàng vàng mà ăn.
Trong quá trình ăn cũng sẽ nói tiếp một ít chuyện lý thú trong thôn, có một cái tên được đề cập đến, là Liễu Hàm.
“Nghe nói cha nó bệnh rồi.”
“Có phải ổng sắp chết không?”
“Vậy nó sẽ thành trẻ mồ côi à?”
“Cha nó đầu óc vốn không được bình thường, nó có khác gì mồ côi đâu.”
Liễu Nhiên động tác ngừng lại, cả người như suy tư cái gì đó.
Ăn xong cơm, mấy người phụ nữ bắt đầu thu dọn bát đũa, đàn ông thì dọn ghế dựa ngồi ngoài sân, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
Có rất nhiều người hỏi Liễu Binh: “Chú gần đây thế nào rồi? Nếu trong thành sống không được thì về đây đi! Hiện tại lê chỗ này cũng có danh tiếng, trồng lê không sợ lỗ đâu.”
Liễu Binh lắc đầu, nói: “Tôi ở trong thành mở cửa hàng, sinh hoạt cũng đủ rồi.”
Có người liền nói thầm: “Chắc kiếm cũng không ít nhỉ? Tôi thấy đống quà chú tặng cái nào cũng có vẻ đắt tiền.”
Liễu Binh cười: “Quà tặng đương nhiên phải chọn cái tốt, tiền tôi kiếm được cũng đủ nuôi sống cả nhà.”
Người nọ liền cười cười, không đáp lại.
Một bữa cơm ăn xong, liền tính là Liễu Binh chính thức trở về.
Liễu Nhiên nhìn mặt trời giữa trưa, quay đầu nói với Thu Lan Huyên: “Mẹ, con ra ngoài tìm bạn chơi nha.”
Bà tò mò: “Tìm ai?”
Mao Tú Băng cười, nói: “Ở đây Nhiên Nhiên cùng 1 đứa chơi rất thân, tên là Liễu Hàm, nhà con bé ở đằng trước kia kìa.
Nhiên Nhiên từ nhỏ cùng Hàm Hàm thân như chị em, chỉ là năm trước sau khi rơi xuống hồ, 2 đứa không chơi với nhau nữa, mãi cho đến lúc sắp cùng vợ chồng em vào thành, con bé mới hàn gắn với Liễu Hàm.”
Thu Lan Huyên gần như không tới nơi này, chỉ có lúc kết hôn đến 1 lần, về sau cũng chỉ ngày lễ ngày tết mới trở về.
Sau đó bởi vì nợ nần nên một đi không trở lại.
Bà đương nhiên hoàn toàn không biết Liễu Hàm, nhưng nghĩ con bé chỉ là một cô gái nhỏ liền không quan tâm nữa.
Liễu Nhiên cầm theo một túi tuyết lê đi đến nhà Liễu Hàm, mới ra cửa liền gặp Liễu Văn.
Hắn thấy Liễu Nhiên muốn ra ngoài, liền hỏi nàng: “Đi đâu?”
Liễu Nhiên: “Tìm bạn.”
Liễu Văn: “Ai vậy?”
Liễu Nhiên: “Liễu Hàm.”
Liễu Văn: “Là con bé mà bọn kia nói à?”
Nàng gật gật đầu, sau đó nói: “Em đi thăm chị ấy.” Liễu Hàm là bạn thân cả đời của nguyên chủ.
Thời điểm vừa tới đến thế giới này, Liễu Nhiên vẫn luôn chưa từng cùng nhỏ tiếp xúc quá nhiều.
Một phần là vì nàng vừa tới, đối với nơi này không quen thuộc, cũng không có tâm tình chơi với một đứa bé.
Phần còn lại là do ký ức của Liễu Nhiên không rõ ràng lắm, cũng sẽ