"Alo, ai đấy ạ?"
"Chào cô, xin hỏi tên cô có phải là Bạch Yên Nhiên không?"
Bạch Yên Nhiên sửng sốt, câu hỏi này quen quen, sao lại có dự cảm không lành nhỉ?
Cô ta không có lập tức trả lời, mà hỏi ngược lại: "Có chuyện gì không ạ?"
"Cô Bạch đúng không? Đồng nghiệp của tôi đang ở ngoài cửa, cô có thể mở cửa ra không?"
Bạch Yên Nhiên nhanh chóng nói: "Tôi không có ở nhà."
Giọng nói kia dừng một chút, dường như có chút cạn lời: "Vừa nãy chúng tôi ở ngoài cửa sổ nhìn thấy cô......"
Bạch Yên Nhiên: "......"
***
Mà bên kia, cái làng buôn người này đã bị 100 cảnh sát bao vây, dân làng đều bị cảnh sát đưa về phòng Ủy ban.
Trưởng làng mời cảnh sát trưởng thuốc lá và rượu, đồng thời nói những điều tốt đẹp về ngôi làng.
Mà hai vị nữ cảnh sát mang Liễu Nhiên và cô gái ở chuồng heo tới một phòng an toàn, đầu tiên là tìm một bộ quần áo cho cô gái kia thay, sau đó rót nước cho bọn họ.
Tuy rằng cô gái mang vẻ mặt chết lặng, nhưng lại ngoan ngoãn làm theo lời cảnh sát.
Sau khi lau người sạch sẽ, thay bộ quần áo bằng vải lanh của dân làng, cô trông rất thanh tú, chỉ là làn da bị phơi thành rám nắng, lỗ chân lông thô ráp, tóc đã ngả màu vàng và mỏng.
Rõ ràng là một thiếu nữ đáng yêu, lại giống như bị những tra tấn trộm đi tuổi trẻ, nháy mắt biểu hiện ra sự già nua.
Cô gái uống nước, ăn chút bánh quy rồi mới dùng đôi mắt vô thần nhìn về phía cảnh sát, chậm rãi đỏ mắt.
Cô dùng giọng nói khàn đến mức không thể nhận ra đó là giọng con gái, nói: "Em tên là Triệu Thanh, em có thể gọi điện cho cha mẹ được không?"
Nữ cảnh sát nghe xong lời này, trong lòng chua xót, lấy điện thoại của mình ra: "Có thể, em dùng điện thoại của chị đi!"
Triệu Thanh gật đầu, duỗi tay cầm điện thoại, chậm rãi gõ dãy số mà cô đã thầm niệm không biết bao nhiêu lần, tuy ngón tay đang run rẩy, lại kiên định mà nhấn gọi.
Đặt điện thoại ở bên tai, từng tiếng đô đô đô dường như vang lại trong lòng Triệu Thanh.
"Alo."
Chỉ một từ của người đối diện thôi đã đánh sập sự quật cường mà Triệu Thanh kiên trì nhiều năm, cô đột nhiên gào khóc thành tiếng.
Thanh âm khàn khàn khóc đến tê tâm liệt phế vì sung sướng.
Một câu cũng không nói được, Triệu Thanh chỉ là không ngừng khóc, nước mắt lăn dài không dứt.
Hai vị nữ cảnh sát cũng che miệng, đã bị lây nhiễm cảm xúc mà đỏ mắt.
Người ở đầu bên kia lại giống như hiểu ra, không ngừng gọi: "Thanh Thanh, có phải là con không?"
"Thanh Thanh, nghe được mẹ nói gì không con?"
"Thanh Thanh à, trả lời mẹ đi."
Trong tiếng gọi dồn dập của người mẹ, Triệu Thanh gian nan mà kêu lên: "Mẹ."
Một tiếng "mẹ" chứa đựng biết bao nhớ nhung và ủy khuất.
"Thanh Thanh của mẹ!"
Người mẹ trong điện thoại nháy mắt khóc nức nở thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Thanh Thanh à, gọi về được là tốt, gọi về được là tốt.
Ngoan, chờ mẹ, chờ mẹ đến đón con......"
Nỗi nhớ của người mẹ xuyên thấu qua tín hiệu điện thoại, truyền đến đứa con gái đã chờ đợi nhiều năm ở nơi này.
Nữ cảnh sát nhận điện thoại từ tay Triệu Thanh, nói sơ qua tình huống, kêu người mẹ chờ ở khu đô thị gần nhất, bọn họ sẽ dùng xe cảnh sát chở những cô gái bị mất tích ra bên ngoài.
Người ở đầu bên kia ngoài câu cảm ơn ra thì không biết nói gì khác.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều......"
Sau khi Triệu Thanh gọi điện cho mẹ mới có cảm giác mình đã trở lại thế giới này, cảm giác chân mình đang dẫm trên mặt đất.
Hai nữ cảnh sát, một người trấn an Triệu Thanh, một người khác liền bắt đầu trấn an Liễu Nhiên.
Dù sao nàng chỉ là một đứa bé 10 tuổi, tuy rằng còn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng chặng đường ngắn ngủi này cũng có thể tạo bóng ma tâm lý cả đời cho đứa nhỏ.
Liễu Nhiên lại rất vô tư, vừa ăn bánh quy vừa lên án 2 tên lái buôn: "Cái chú Vương gì đó tự nhận là bạn của ba em, kết quả cũng không mang em đi tìm ba ba mà lại đưa em tới nơi này, sau đó kêu em ngủ ở một cái phòng vừa cũ vừa bẩn.
Hơn nữa, ngày hôm sau còn có một dì gọi cho chú ấy, nói là muốn bán em cho một ông ở làng kế bên, cái ông đấy vừa già vừa xấu, lại còn thích đánh người."
Nói tới đây, nàng thở dài, cực kì đau buồn: "Ba ba nói em là bé ngoan, mọi người đều thích em.
Nhưng mà dì kia lại muốn bán em đi, có phải là vì em rất đáng ghét không?"
Nữ cảnh sát mềm lòng, nhịn không được ôm Liễu Nhiên: "Sao có thể chứ, Nhiên Nhiên đáng yêu thế này cơ mà.
Vậy em có biết cái dì muốn bán em là ai không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn nữ cảnh sát, tràn ngập ỷ lại, gật gật đầu, nói: "Em biết! Đó là cái dì ở đối diện nhà em á, tên là Bạch Yên Nhiên."
Nữ cảnh sát: "Sao em biết được?"
Liễu Nhiên liền nỗ lực nhớ lại: "Giọng giống lắm! Trước đó, dì ấy cũng đã nói là muốn bán em."
Nữ cảnh sát nhíu mày, xoay người hỏi đồng nghiệp: "Không oán không thù, vì sao cô ấy lại làm vậy?"
Người còn lại có vẻ hiểu một chút tiền căn hậu quả: "Lúc cô bé này được thông báo mất tích, thật ra Bạch Yên Nhiên cũng là người có hiềm nghi lớn nhất.
Việc này tôi biết một chút, Bạch Yên Nhiên 4 năm trước phạm tội bao che.
Bởi vì vụ án có liên quan đến mạng người, cho nên bị phán 3 năm tù.
Kết quả rất kỳ lạ, sau khi cô ta vào tù, chồng con thì không gặp, nhất quyết đòi gặp một đứa bé."
Liễu Nhiên chỉ vào bản thân: "Đứa bé đó chính là em!"
Nữ cảnh sát hiểu ra, Liễu Nhiên biết cuộc trò chuyện của nàng và Bạch Yên Nhiên đều bị cảnh sát nghe hết, hơn nữa chuyện này căn bản cũng không có gì phải giấu giếm cả.
Bởi vậy, Liễu Nhiên quang minh chính đại mà nói: "Dì Bạch mang người nợ tiền đi trốn, thật sự là quá xấu rồi.
Chủ nợ liền đuổi theo tới nước Mỹ, bắt người nợ tiền về.
Nhưng mà dì Bạch cảm thấy là do em hại dì ấy vào tù, cho nên vẫn luôn muốn trả thù em."
Nói tới đây, giọng nàng nhẹ đi hai phần: "Nói nhỏ cho các chị nghe nè, thời điểm dì Bạch vừa ra tù, thật sự rất giống nữ quỷ trong phim á! Bọn em vào cùng một thang máy, dì ấy liền cười khặc khặc khặc, bạn cùng bàn của em bị doạ sợ tới mức buổi tối gặp ác mộng."
Loại chuyện này về sau chắc chắn phải điều tra, lời Liễu Nhiên nói là thật hay giả, đến lúc đó chỉ cần xem qua video ghi hình trong thang máy là biết.
Nhưng mà, đổi góc độ mà nói, chuyện này không có gì phải nói dối cả.
Hiện tại vẫn nên trấn an đứa nhỏ thì hơn.
Vẻ mặt nữ cảnh sát càng hiền lành hơn: "Không có việc gì không có việc gì, bọn chị sẽ bảo vệ em."
Liễu Nhiên vừa lòng mà nói: "Cảm ơn chị, lúc em bị đưa tới đây đã rất sợ hãi."
Triệu Thanh còn đang ngồi ở bên cạnh khóc lóc đột nhiên nấc một cái, ngơ ngác mà quay đầu nhìn nàng.
Đúng rồi, tuy rằng lúc đó cô đang điên điên khùng khùng, nhưng mà hình ảnh Liễu Nhiên "một người giữ ải, vạn người khó vào" vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ.
Triệu Thanh: "......" Em gái, em sợ lúc nào?!
***
Các dân làng cũng bị cảnh sát gọi vào một chỗ hỏi chuyện, nhưng mà hỏi cũng không ra manh mối.
Hiển nhiên, mọi người ở đây cũng có những quy tắc để đối phó cảnh sát: Không nói lời thừa thãi, luôn hỗ trợ, bao biện cho nhau.
Mà các "món hàng" thì đã bị giấu đi, hoàn toàn không biết tìm chỗ nào.
Có thể ở lại trong làng, đều là người bị tẩy não thành công, trở thành một thành viên của làng, thậm chí cũng sẽ tham dự vào đường dây buôn người.
Cảnh sát nhất thời cực kì đau đầu, thân là người bị hại, Triệu Thanh rất muốn phối hợp, nhưng bởi vì hàng năm đều bị nhốt ở chuồng heo nên cô không có nhiều tin tức hữu dụng.
Liễu Nhiên từ trong phòng đi ra, "mẹ chồng" của Triệu Thanh liền hung hăng liếc nhìn nàng một cái.
Liễu Nhiên híp mắt, lườm nhau à? Nàng duỗi tay chỉ vào bà ta: "Những người khác thì cháu không biết, nhưng mà cái bà kia là người mua chị Thanh Thanh."
Người đàn bà sửng sốt, không nghĩ tới Liễu Nhiên còn nhỏ mà lại tàn nhẫn như vậy.
Liễu Nhiên: "Chú cảnh sát ơi, bà ấy lườm cháu kìa, có phải cháu sẽ bị trả thù tiếp không ạ?"
Nữ cảnh sát chăm sóc Liễu Nhiên nhanh chóng chạy đến bế nàng lên: "Bà ấy không dám đâu, em nói rất đúng, những người khác chúng ta không có chứng cứ, nhưng bà lão này thì tang chứng vật chứng đầy đủ, chạy không được."
Vì thế, trưởng làng liền bắt đầu run run rẩy rẩy chống quải trượng đi ra nói với cảnh sát: "Thưa đồng chí cảnh sát, bà ấy chỉ là nhất thời bị mỡ heo che mắt, trong nhà quá nghèo tìm không được con dâu mới làm vậy.
Các đồng chí có thể khoan hồng một chút được không?"
Cảnh sát bối rối nhìn nhau, Liễu Nhiên cong cong khóe miệng, chỉ vào ông ta: "Thật kì lạ, ngày hôm qua lúc cháu ở nhà ông ấy ăn cơm, ổng đi đứng không cần chống quải trượng.
Trước lúc các chú cảnh sát đến còn chạy rất là nhanh luôn, kêu mọi người giấu hết phụ nữ đi."
Trưởng làng sắc mặt biến đổi, nhìn về phía nàng, trừng đôi mắt tang thương già nua mà nói: "Trẻ con ăn nói linh tinh."
Liễu Nhiên cười: "Cháu mang bút ghi âm." Nàng lấy bút ghi âm từ trong cặp sách: "Trưởng làng cùng 2 chú kia bàn bạc bán cháu như thế nào, còn cả việc bán những người khác đã được ghi lại trong này."
Cảnh sát sửng sốt, trên mặt ai cũng lộ ra niềm vui vì bằng chứng từ trên trời rơi xuống này.
Trưởng làng điên tiết mà hỏi: "Mày mang bút ghi âm làm gì?"
Liễu Nhiên: "Có một dì rất không thích cháu, nói muốn trả thù cháu, cho nên cháu luôn mang theo bút ghi âm.
Nếu không cẩn thận bị dì kia trả thù thì cháu còn có chứng cứ chứng minh hung thủ á!"
Trưởng làng phun ra một búng máu, lập tức biết người nàng nói là ai.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ con ngu đó còn đi đến trước mặt con oắt này nói một câu "Tao muốn bán mày" hả?!.
Truyện BJYX
Thời điểm ông ta đang sứt đầu mẻ trán, điện thoại của 10 cảnh sát có mặt tại căn phòng đồng thời nhận được một danh sách về thông tin của tất cả dân cư của làng.
Thông báo truy tìm nhiều người trong số họ vẫn còn treo trên mạng, và làm người khiếp sợ hơn, không ít ủy viên hiện tại của làng chính là người bị bắt cóc và lừa bán hàng chục năm trước.
Hiện giờ, họ cũng trở thành một thành viên của hội buôn người.
Chưa đầy một phút, các cảnh sát lại nhận được một tệp ghi âm.
Vừa mở ra nghe, thế nhưng lại là cuộc giao dịch của Bạch Yên Nhiên và đám người trưởng làng.
Trong đoạn ghi âm, cô ta đã thể hiện nhuần nhuyễn hình tượng một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, ngoan độc ích kỷ trước mặt mọi người.
Rất nhiều người đều thương hại mà nhìn về phía Liễu Nhiên, kế hoạch độc ác như vậy, nếu là đứa bé khác chắc đã bị hù chết rồi.
Trưởng làng quả thật không thể tin nổi, mang về một đứa bé, vậy mà có thể để nó giấu được bút ghi âm.
Quả thực là nỗi sỉ nhục của ngành buôn người, phải biết rằng mỗi lần bọn họ bắt người đều sẽ lục soát, kể cả cái kim cũng không thể giấu được.
Đó là tiêu chuẩn tối thiểu để làm ngành này, vậy mà hai tên cầm đầu nhóm lại mang về một đứa có bút ghi âm trên người.
Cơ mà, cho dù Liễu Nhiên không có bút ghi âm, tệp ghi âm mà cảnh sát vừa nhận được cũng có bằng chứng cho thấy nàng bị mua bán.
Không chỉ trưởng khiếp sợ, tên đáng khinh và tóc Địa Trung Hải cũng khiếp sợ a!
Bọn họ đương nhiên đã kiểm tra cặp sách của Liễu Nhiên, ngoại trừ 2 hộp bánh quy cùng một đống sữa chua thì không có gì khác.
Từ từ, 2 hộp bánh quy và một đống sữa chua? Người ra ngoài mua sữa chua sao phải mang theo sữa chua? Này căn bản là chuẩn bị đồ ăn cho chuyến đi xa mà!
Tóc Địa Trung Hải khiếp sợ phát hiện, bản thân khả năng đã trở thành con cá bị người ta câu.
Từ vụ giải cứu bé gái lôi ra được một đường dây bắt cóc, buôn người nghiêm trọng.
Các thôn dân hoảng sợ rồi đột nhiên bạo phát.
Bọn họ cùng cảnh sát đại náo, cầm gậy gộc và dao, muốn ngăn cản cảnh sát tiếp tục điều tra.
Ngay lúc này, làm người ta không tưởng được chính là...!con dâu trưởng làng đang nắm tay một bé trai đứng dậy, mang theo mấy cảnh sát tìm được nơi mà các cô gái bị giam giữ.
Vụ án lớn này rất nhanh đã kinh động đến các cơ quan địa phương.
Đám người Liễu Văn khoan thai tới muộn, lấy thân phận người giám hộ đưa Liễu Nhiên đi, những cô gái bị bắt đến đang đứng xếp hàng đằng xa, theo trình tự mà lên xe, rời đi nơi làm bọn họ ngăn cách với thế giới bên ngoài này.
***
Ở