*Editor: Trôi
_______________________________________
Không chỉ Kha Viêm không hiểu, Kha Nguyên Thái cũng không hiểu.
Bốn đứa lớn đều do Tưởng Giai Lưu chăm bẵm, Kha Viêm là món quà ngoài ý muốn, điều kiện gia đình cũng thừa sức thuê bảo mẫu chăm sóc.
Cho dù bà thích du lịch khắp nơi, nhưng mỗi năm sẽ có vài ngày ở nhà.
Thế nên, làm gì mà bận đến nỗi 4 năm không có ngày rảnh để xuống thăm Kha Viêm?
Kha Nguyên Thái không hiểu, nếu ông hỏi, Tưởng Giai Lưu sẽ dịu dàng mà cười: “Có lí do gì khác chứ? Này không phải là vì không có thời gian sao?”
Đáp án có lệ đến mức Kha Nguyên Thái muốn hỏi tiếp cũng không biết nên hỏi thế nào.
Tưởng Giai Lưu đã không muốn nói, dù là buộc hỏi, ông cũng không biết được đáp án thật sự.
4 năm, quan hệ mẹ con của bọn họ đã biến mất trong đường hầm thời gian.
Kha Nguyên Thái xoa đầu con trai: “Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, con đừng trách……”
Kha Viêm cũng cười: “Con biết, giống như con cũng khó xử mà không muốn ở lại Kha gia vậy.”
Kha Nguyên Thái thở dài: “…… Được rồi, ngày mai xuống ăn cơm sớm chút.
Qua hai ngày… ta đưa con về bên kia……”
Kha Viêm gật đầu, Liễu Nhiên nhấc tay: “Bác ơi, ngày mai cháu muốn ăn tiểu long bao.”
Kha Nguyên Thái nhíu mày: “Tiểu long bao?” Giai Lưu vừa mới dặn lão Lý sáng mai làm sandwich.
Liễu Nhiên kiên định: “Cháu muốn ăn.”
Kha Viêm cũng nhìn cha già nhà mình, cười lạnh một tiếng: “4 năm con mới về đây, không nghĩ tới có cái bánh bao cũng không ăn được.”
Kha Nguyên Thái cả kinh, đúng vậy! Thằng út 4 năm mới trở về một chuyến, mấy cái bánh bao nhỏ mà thôi, không thể để thằng bé thất vọng được.
Ông vội vàng nói: “Sao có thể chứ? Sáng ngày mai nhất định có tiểu long bao mà 2 đứa muốn.
Không phải ta khoác lác, lão Lý làm tiểu long bao ăn rất ngon.”
Kha Viêm cạn lời: “Con biết.” Người cho rằng con là khách thật à?
Kha Nguyên Thái: “……”
Vì thế, ngày đầu tiên đã trôi qua như vậy.
Ngày hôm sau, dì Vương ( quản gia) đi lên gõ cửa gọi Liễu Nhiên, nàng đầu bù tóc rối mà mở cửa.
Chỉ thấy dì Vương ở ngoài cửa vẻ mặt hiền từ, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư đã dậy rồi à?”
Liễu Nhiên: “Cháu đang đứng ở đây……” Người ở Kha gia bị làm sao vậy? Đứng lù lù trước mặt rồi lại còn hỏi mình dậy chưa.
Dì Vương khụ một tiếng, tiếp tục cười: “Phu nhân bảo tôi lên gọi cô xuống ăn sáng, nói là ăn nóng mới ngon.”
Liễu Nhiên quay đầu lại nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ đúng 7 giờ.
Nàng nhịn không được phun tào: “Thật đúng là mình không ngủ thì người khác cũng không được ngủ a!”
Dù có nhiều năm kinh nghiệm, dì Vương cũng nhịn không được giật giật khóe miệng, bổ sung một câu: “Tiểu long bao vừa mới lấy ra khỏi lồng hấp, ăn lạnh không ngon.”
Liễu Nhiên gật đầu: “Lời này có lý, chờ cháu thay quần áo một chút.”
Vì thế, nàng xoay người thay áo ngủ ra rồi đi theo dì Vương xuống lầu.
Dưới lầu, mọi người đều đang ở phòng khách chuẩn bị ăn sáng, thấy Liễu Nhiên xuống dưới thì mới ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn, mọi người vừa nói vừa cười.
Kha Long báo cáo với Kha Nguyên Thái về tình hình công ty, Kha Hổ trêu chọc cháu trai trưởng và dỗ dành mẹ già, bầu không khí náo nhiệt, Kha Viêm lại không có tham dự vào.
Thấy sắc mặt Liễu Nhiên không tốt lắm, cậu hỏi: “Em làm sao vậy?”
Liễu Nhiên: “Thiếu ngủ.”
Mày Kha Viêm nhăn càng chặt: “Liễu Nhiên, anh nhớ rõ hôm qua 9 giờ em đã đóng cửa đi ngủ, không thể thiếu ngủ được.
Em lại thức đêm đúng không?”
Liễu Nhiên ngáp một cái, nói: “Trong phòng có máy tính, em chỉ xem một bộ phim truyền hình.”
Kha Viêm vẻ mặt thảm không nỡ nhìn: “Với sở thích xem phim truyền hình gia đình luân lý của em, xem một bộ ít nhất cũng phải 200 tập, sao phải thế chứ?”
Liễu Nhiên thở dài, nói: “Em đã xem rồi.”
“Vậy mấy giờ em đi ngủ?”
“2 giờ thì phải?”
“Anh sẽ nói với mẹ em!”
“Oa, anh là con nít sao? Còn cáo trạng? Em muốn vẽ vĩ tuyến 38, không được lấn người sang bên em.”
“…… Ai mới là con nít đây hả? Còn đòi vẽ vĩ tuyến 38?”
“Vĩ tuyến 38 thì làm sao! Lúc Khổng San San tức giận đều vẽ vĩ tuyến 38 lên bàn.”
Kha Viêm tức chết: “Đừng có lấy anh so sánh với Khổng San San, nhỏ đó mới 10 tuổi, anh 16 tuổi!”
Liễu Nhiên cười: “Tuyệt, sinh trước em có 6 năm, vậy mà cứ làm như là 60 năm ý.”
……
Hai người tranh cãi lung tung, nhàn thoại việc nhà, như thể là người thân thiết nhất.
Tuy rằng Tưởng Giai Lưu cố ý xa cách Kha Viêm, nhưng trong lòng vẫn biết Kha Viêm là con trai mình, là bà mang nặng đẻ đau sinh ra.
So với bất kì ai trên thế giới này, người mà Kha Viêm nên thân thiết nhất là bà, là Kha gia.
Cơ mà, người không muốn thân thiết với cậu là Tưởng Giai Lưu, người hy vọng cậu không thân thiết với mình cũng là Tưởng Giai Lưu.
Hiện giờ, Kha Viêm giống như anh trai ruột của Liễu Nhiên, không muốn thân thiết với Kha gia nữa, nhưng trong lòng bà lại có chút không vui.
Kha Nguyên Thái cũng nhìn hai đứa nhỏ ngồi đối diện đang vừa nói chuyện vừa tranh cãi, sự thân thiết giữa chúng được tích lũy qua nhiều năm.
Đây cũng là sự tin tưởng mà Kha Viêm dành cho Liễu gia, điều mà Kha gia vốn nên có, lại bị Kha Viêm bỏ mặc làm ngơ.
Tâm trạng ông rất phức tạp, chỉ có thể cười kêu mọi người ăn cơm.
Kha Viêm mắng Liễu Nhiên xong, duỗi cổ giúp nàng tìm tiểu long bao.
Đĩa tiểu long bao kia từ trước mặt Kha Nguyên Thái lướt qua, chậm rãi di chuyển đến trước mặt bọn họ.
Cậu duỗi tay nhấc đĩa bánh xuống khỏi bàn quay, đặt trước mặt Liễu Nhiên.
Kha Viêm: “Cái này phải ăn nóng mới ngon.”
Liễu Nhiên cũng gắp cho cậu một cái: “Đúng đúng đúng.”
Mọi người: “……” Trời đất, hai nhỏ vô tư*!!!
*: Những chàng trai và cô gái chơi với nhau từ bé, khi lớn lên vẫn hồn nhiên và làm những hành động thân mật dành cho nhau như lúc còn nhỏ ( không có suy nghĩ đến phương diện khác nhưng người ngoài không nghĩ vậy).
Lão đầu bếp tuy rằng hàng năm chỉ ở Kha gia nấu cơm, nhưng mỗi ngày luôn nghiên cứu thực đơn và cách chế biến mới, tay nghề thật sự không tồi.
Khi Liễu Nhiên cắn miếng đầu tiên đã bị quyến rũ bởi nước sốt thơm ngọt béo ngậy và hương vị tinh tế của tiểu long bao.
Nàng lập tức dựng thẳng ngón cái: “Ăn ngon.”
Kha Viêm khẽ mỉm cười: “Ăn ngon đúng không? Kha gia cũng chỉ còn mỗi ưu điểm này.”
Liễu Nhiên tò mò: “Anh muốn nói là chỉ còn đầu bếp đáng giá sao?”
Kha Viêm: “……” Ý anh là thế à?
Nhưng mà……
Cậu lại nghĩ nghĩ, hình như cũng không sai, vì thế liền gật đầu: “Đúng vậy.”
Kha Nguyên Thái: “…… Ăn cơm đi.” Chỉ còn mỗi đầu bếp đáng giá là ý gì? Ông đây giá trị con người trăm tỷ có được không!!!
Hai đứa nhỏ liền cúi đầu ăn cơm, một đứa 16 tuổi, đã lớn rồi.
Liễu Nhiên chỉ có 10 tuổi, vẫn còn con nít.
Hai người không coi ai ra gì, trong chốc lát tổn hại lẫn nhau, trong chốc lát lại hỗ trợ, quan hệ thân mật.
Tưởng Giai Lưu thật sự không có cách nào xen vào, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu mặc kệ bọn họ.
Kha Nguyên Thái nói được thì làm được, nói muốn mang Liễu Nhiên đi chơi, liền thật sự mang theo nàng và Kha Viêm ra ngoài.
Ông lái xe, sau khi khởi động, chiếc xe chạy ổn định suốt quãng đường.
Không khí trong xe thật an tĩnh, Kha Viêm đột nhiên hỏi Kha Nguyên Thái: “Còn nhớ 4 năm trước cha đã nói sau khi trở về sẽ giúp con điều tra không?”
Ông gật đầu: “Không điều tra được cái gì cả.”
Đây là sự thật, nơi bọn nhỏ du lịch lần đó cách nơi Kha Viêm mất tích có trăm mét.
Không làng mạc không đường xá lại còn toàn núi rừng, không có camera theo dõi, cũng bởi vì gần đó không một bóng người, nên cũng không có nhân chứng.
Nói trắng ra, nhân chứng chỉ có thể là người ở Kha gia.
Kha Nguyên Thái cũng không gọi mọi người tới hỏi, nếu bọn họ thấy tất nhiên sẽ nói với ông.
Nếu bọn họ thấy mà không nói, thì cho dù Kha Nguyên Thái có hỏi cũng sẽ không nói.
Dưới tình huống không có bất kì chứng cứ nào, tuy rằng ông đã từng suy xét đến việc đi hỏi Kha Hổ, vì sao Kha Viêm luôn nói hắn là hung thủ?
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Kha Nguyên Thái thấy rằng nếu mình làm điều đó thì không chỉ nhận được sự phủ nhận, mà còn làm Kha Hổ bất mãn.
Ông thấy tệ khi để Kha Viêm bị oan, nhưng không có chứng cứ mà đã trách Kha Hổ cũng không phải tác phong của Kha Nguyên Thái.
Với tư cách là một người cha, làm sao ông có thể nói chuyện với hắn nếu không có bằng chứng cụ thể hơn về vấn đề này chứ?
Kha Viêm gật gật đầu không nói, hỏi ngược lại: “Gần đây sao mẹ lại ở nhà?”
Kha Nguyên Thái cười: “Tuy rằng mẹ con thích du lịch, nhưng cũng không đến mức quanh năm suốt tháng đều đi.”
Kha Viêm nhíu mày: “Vậy sao?” Cậu luôn có loại cảm giác rằng mình đã rời đi Kha gia quá lâu, rất nhiều chuyện vậy mà không còn nhớ rõ.
Thật ra Kha Nguyên Thái cũng không nắm rõ những địa điểm vui chơi cho trẻ em, chạy được nửa đường thì bí thư gửi tới văn kiện về hành trình đi chơi, giúp ông chuẩn xác tìm được vị trí, địa điểm, và điện thoại liên hệ nơi mình muốn đến, vui vẻ tiến hành một ngày dạo chơi ở kinh đô.
Kha Nguyên Thái làm người ổn trọng, toàn bộ hành trình mang theo hai đứa nhỏ đi theo hướng dẫn trên văn kiện: vườn bách thú, công viên giải trí, xem pháo hoa vào ban đêm và các địa danh nổi tiếng khác, rồi đưa bọn họ về nhà.
Người ở Kha gia vẫn nhiệt tình như cũ, nhưng Kha Viêm lại không thích bầu không khí này.
Hai ngày sau, cậu sửa sang lại hành lý trong phòng xong liền lôi kéo Liễu Nhiên về Liễu gia.
Nàng đeo cặp sách nhỏ, cười tủm tỉm đi theo Kha Viêm ra ngoài.
Vì thế, Tưởng Giai Lưu đau lòng phát hiện đứa con trai này không giống mấy đứa khác, cánh tay hướng ra bên ngoài.
Cố tình bản thân trong 4 năm này lại không làm gì cả, hiện tại dường như đã không còn tư cách nói chuyện.
Kha Viêm hạ quyết tâm muốn dọn tới Liễu gia, Tưởng Giai Lưu không hề níu giữ, 4 người anh khác cũng vui vẻ khi thấy cảnh này.
Kha Nguyên Thái liền lái xe đưa hai đứa nhỏ đi.
Trên đường, Liễu Nhiên cười tủm tỉm châm chọc: “Bác không sợ bị người khác cười nhạo sao?”
Kha Viêm từ thành phố Hải Thanh trở về, không về nhà mình lại đòi ở nhà người khác, quả thật là một trò cười cho thiên hạ.
Nhưng lúc trước cậu từ rừng rậm nguyên thủy ra ngoài, ở Kha gia vừa nháo sự vừa nói người trong nhà là hung thủ, cũng đã thành trò cười.
Nếu Kha Viêm để ý người khác cười nhạo thì sẽ không một mình đi thành phố Hải Thanh.
Đồng dạng, nếu Kha Viêm bị buộc ở lại Kha gia, sao có thể chắc chắn rằng cậu sẽ không gây chuyện tiếp chứ? Đến lúc đó, chẳng qua là lặp lại tình huống của 4 năm trước, vẫn là một trò cười mà thôi.
Những lời này đương nhiên không thể nói ra, Kha Nguyên Thái cạn lời mà nhìn về phía Liễu Nhiên, con bé này quả thật luôn coi việc châm ngòi quan hệ cha con bọn họ là nghĩa vụ của mình.
=))
Ông chỉ có thể dời đi đề tài: “Không phải cháu rất thích tiểu long bao nhà bác sao? Bác sẽ kêu lão Lý làm nhiều một chút, sau đó chuyển cho cháu.”
Liễu Nhiên sửng sốt, trên mặt nháy mắt xuất hiện sự hưng phấn của trẻ con: “Cho cháu ạ? Cháu sẽ trả tiền mua.”
Lúc này nàng mới giống như một đứa trẻ, vô cùng hưng phấn mà lục lọi trong cặp sách một lúc, lấy ra một hạt đậu vàng đưa cho Kha Nguyên Thái: “Cháu muốn thật nhiều thật nhiều tiểu long bao.”
Kha Nguyên Thái thấy Liễu Nhiên thật sự mua bánh bao với ông, lại còn dùng hạt đậu vàng, buồn cười mà nói: “Đậu vàng cháu cứ giữ đi, về sau chỉ cần thay bác nói nhiều lời tốt trước mặt Kha Viêm là được.”
Liễu Nhiên nha ~ một tiếng: “Thật là, chính bác không cải thiện được quan hệ cha con của mình, còn muốn một đứa bé như cháu giúp.”
Sau đó, nàng quay đầu nói với Kha Viêm: “Xem đi, ba anh rất để ý đến anh nha!”
Kha Viêm: “……”
Kha Nguyên Thái: “……”
Liễu Nhiên lại quay đầu trở về: “Cháu nói tốt cho bác rồi nha, đừng quên đưa cháu tiểu long bao.”
Kha Nguyên Thái: “…… Được.” Mi thật đúng là đứa bé lanh lợi a!
Liễu gia đã mua căn hộ tại chung cư Vinh Hoa ở quận phía đông kinh đô, khoảng cách Kha gia không xa lắm.
Lái xe cũng chỉ mất 20 phút.
Chưa di chuyển bao lâu, Kha Nguyên Thái đã lái xe đến chung cư Vinh Hoa.
Hai đứa nhỏ lần đầu tới đây, còn chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.
Chung cư này khác với chung cư ở thành phố Hải Thanh.
Tuy ở vị trí trung tâm, nhưng thật ra chung cư Ánh Nắng là chung cư cũ, cho nên rất nhiều thiết bị đều không bằng chung cư mới.
Nơi đó càng có nhiều tình làng nghĩa xóm, dù thiết bị không tân tiến bằng chung cư mới, giá cả lại không thấp chút nào.
Mà chung cư ở đây có bảo vệ đứng trước cổng, từ cổng đi thẳng 3 phút chính là quảng trường thương mại đa dạng liên kết với chung cư.
Gần đó có một trường tiểu học tư thục mới xây xong trong năm nay, tầng trệt của quảng trường có một siêu thị lớn.
Đi bộ 5 phút là đến trạm tàu điện ngầm, và cả các trạm dừng xe buýt dẫn đến tất cả các khu vực ở kinh