*Editor: Trôi
_______________________________________
Cô gái trước mặt giống như một đứa trẻ vậy, dùng giọng điệu hồn nhiên nhất để nói ra lời tàn nhẫn nhất.
Nghe như thể không phải đang bảo một người tiêm ma túy mà là yêu cầu người bệnh suy dinh dưỡng tiêm một lọ đường glucose.
Hai người đàn ông một cao một thấp, sau khi cơn hoảng loạn qua đi, cũng dần bình tĩnh trở lại.
Bọn chúng đều là kẻ từng trải qua sinh tử, người trước mắt tuy rằng hơi kì lạ, đặc biệt là cái mặt nạ màu bạc kia, nhìn trông giống như làm bằng kim loại, lại chuyển động được như mặt người.
Nhưng tình huống quỷ dị này cũng không làm 2 người chùn bước, chúng là kẻ buôn ma túy, là những kẻ không sợ quỷ thần, dù sau lưng có ngàn vạn oan hồn cũng sống vui vẻ.
Trước mặt chỉ là một con đàn bà thấp bé mặc quần áo kì lạ, đeo mặt nạ kì dị mà thôi, hai người đàn ông khoẻ mạnh như bọn chúng còn sợ đánh không lại sao?
Sức lực của nữ giới trời sinh vốn nhỏ hơn nam giới, dưới tình huống hai bên có điều kiện ngang nhau, nữ giới luôn đánh không lại nam giới.
Đây là một điều ai cũng biết, khiến tên cao và tên lùn đều tự tin mù quáng.
Loại tự tin này làm tên cao một lần nữa ổn định tâm thần, bình tĩnh đứng dậy nhìn Liễu Nhiên, hỏi: “Mày là ai?”
Liễu Nhiên cười híp mắt.
Mặt nạ trên mặt cũng cong khoé miệng thành nụ cười, nàng nói bằng một giọng nữ máy móc: “Tôi là ai á? Tôi là cảnh sát, danh hiệu — Tạp Tạp.”
Người vóc dáng cao trợn tròn mắt: “Không có khả năng, mày không phải Tạp Tạp.”
Mặt nạ lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Vì sao lại không có khả năng?”
Tên cao run rẩy mà nói: “Tên đó, nó đã……”
Cô gái kia nghiêng đầu, đuôi tóc phía sau bởi vì trọng lực tự nhiên mà rũ xuống, đẹp đến mức làm người muốn giơ tay ra sờ.
Nàng dùng thanh âm lạnh băng hỏi lại: “Đã chết à?”
Tên lùn cũng quát: “Nó chết mấy năm rồi.”
Cô gái liền nói: “Thì ra là chết rồi.” Sau đó cười rộ lên: “Vậy các người có biết địa ngục không? Người chết cũng có thể trở về, chỉ cần bò qua địa ngục, là có thể bò lên nhân gian, trở về một lần nữa.”
Trong căn phòng hoang vắng, cùng với một chút gió đêm, lời này mang theo sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.
“Đừng có hù doạ người, mày nghĩ là bọn tao sẽ sợ à?”
Liễu Nhiên: “Hù dọa người?” Nàng giơ ống tiêm lên: “Anh nghĩ rằng tôi đang dọa anh á?”
Liễu Nhiên cầm ống tiêm đi đến chỗ 2 người, hình bóng của nàng lướt qua cửa phòng giam giữ Lưu An.
Hắn miễn cưỡng mở to hai mắt sưng phù nhìn về phía cửa, nhưng thân ảnh người kia rất nhanh liền biến mất, Lưu An cố hết sức bò ra bên ngoài.
Cô gái kia nói bản thân là cảnh sát, nơi này quá nguy hiểm, hắn muốn kêu nàng nhanh chóng chạy đi.
Liễu Nhiên tới gần làm hai tên kia hoảng sợ, nhịn không được mà lao lên: “A a a a a, tao liều mạng với mày.”
Bọn chúng cao hơn Liễu Nhiên, khoẻ hơn Liễu Nhiên, thậm chí còn rất tàn bạo.
Chỉ cần chúng gập nhẹ là có thể bẻ gãy tay nàng, đơn giản giống như bẻ gãy ngón tay Lưu An vậy.
Mặt nạ bạc không cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Vũ lực là tối thượng.”
Sau đó, nàng nhấc chân tung lên một cú đá vào cằm của tên cao kều.
Cơn tê dại và đau đớn ập đến, tên cao gào lên một tiếng, cằm trật khớp, bởi vì lực chân của Liễu Nhiên mà ngã trên mặt đất kêu gào, không nói nên lời.
Tên lùn nhân cơ hội này rút ra một con dao găm đâm vào người Liễu Nhiên, nàng đứng yên tại chỗ, trên mặt kẻ kia lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Hắn ta thành công…
"Đinh", tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên, mũi dao nhanh chóng gãy làm đôi, rơi trên mặt đất.
Tên lùn trợn tròn mắt, bộ quần áo này là cái quỷ gì? Sao lại cứng như vậy? Nếu nó cứng như thế, con đàn bà này sao có thể thoải mái như đang mặc vải bông được chứ?
Thế kỷ 21 có vật như này à?
Liễu Nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tay đấm qua, hắn ta nhanh chóng nhảy ra đằng sau tránh đi.
Liễu Nhiên ồ lên: “Phản ứng cũng không tệ lắm.”
Tên lùn lại không có tâm tình đùa cợt, Liễu Nhiên tùy ý vung tay đã làm tay phải của hắn ta đổ máu.
Sau đó, tên lùn quả nhiên không có tâm tình nghe gì cả, động tác của Liễu Nhiên vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hắn ta căn bản ứng phó không nổi.
Tên lùn nhanh chóng bị Liễu Nhiên một chân sút đến chỗ tên cao, hai người giống hệt mấy con búp bê vải bị rách tơi tả, đáng thương rúc ở một góc.
Nàng đi tới trước mặt bọn chúng, chậm rãi nhấc chân dẫm lên đầu tên cao kều, dùng ánh mắt chết chóc nhìn chăm chú vào chúng: “Đừng phản kháng, tôi sẽ tức giận.”
Tên cao nâng tay muốn tiếp tục phản kháng, liền thấy tay mình bị bẻ gãy.
“Nếu làm tôi tức giận……” Liễu Nhiên nói tiếp: “Hậu.
Quả.
Rất.
Nghiêm.
Trọng.”
Hai người kia cuối cùng cũng hiểu, tuy người này là một đứa con gái, nhưng đã dám đến đây một mình, chứng tỏ thực lực rất mạnh.
Còn có thể nói chuyện - tên lùn biết chúng cần cứu viện, run rẩy mà hô to: “Cứu mạng! Có cảnh sát đánh vào rồi!”
Nơi này có rất nhiều người trông coi bên ngoài, chỉ cần kêu lớn là họ có thể nghe thấy.
Hai người bọn chúng đánh không lại con đ* này, nhưng nếu có rất nhiều người đến đây, khẳng định có thể thắng.
Cơ mà, tên lùn phát hiện dù mình có gào rách cổ họng, cũng không có người tiến vào.
Lúc này hắn ta mới chú ý tới, bốn phía dường như cực kỳ an tĩnh.
Cô gái kia cười, nói: “Tôi đã che chắn hết âm thanh quanh đây rồi, mọi âm thanh ở trong phòng này bọn họ không nghe được, chúng ta cũng sẽ không nghe thấy âm thanh bên ngoài.”
Tên lùn kinh hãi quay đầu, thốt lên: “Không thể nào, sao lại có chuyện như thế được?”
Điều này giống như mấy tình tiết huyền ảo trong phim vậy, làm hắn ta càng lúc càng hoảng sợ.
Ăn mặc đồ liền thân đeo mặt nạ bạc, giá trị vũ lực cực cao, còn có thể sử dụng ma pháp.
Mẹ nó, người này là siêu nhân sao?!!!!
Trong lòng cả hai đồng thời nhớ tới một câu — gieo nhân nào gặt quả nấy.
Liễu Nhiên cầm ống tiêm ngồi xổm bên cạnh tên cao kều: “Tôi chưa thấy người ta tiêm ma túy bao giờ, anh thử cho tôi xem đi.”
Tên cao: “…… Nô giá khao ai!”
Liễu Nhiên: “?”
Tên lùn liền giải thích: “Ý hắn là nữ hiệp tha mạng.”
Liễu Nhiên nga một tiếng: “Vậy đành đánh anh thôi!”
Tên lùn lập tức bật khóc: “Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng! Tôi trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, loại đồ vật này, dùng một lần thành nghiện, đến chết không ngừng.
Cô tha cho tôi đi!”
Nhưng mà Liễu Nhiên là một người lạnh nhạt vô tình, nàng trưng ra vẻ mặt không biểu cảm: “Hai người là anh em cùng cảnh ngộ, mỗi người một nửa đi.”
Lưu An còn chưa kịp bò ra ngoài liền nghe thấy tiếng thét chói tai của 2 người đàn ông.
Thanh âm vang vọng khắp phòng, không cần nghĩ cũng biết là không dễ chịu.
Rất nhanh, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, hắn nghe thấy tiếng bước chân, có người đi tới.
Lưu An ngẩng đầu nhìn lại, một bóng hình xuất hiện ở trước mặt hắn.
Là một cô gái mang mặt nạ bạc, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó hỏi: “Anh là ai?”
Lưu An: “....”
Liễu Nhiên hỏi lại: “Anh là ai?”
Lưu An giờ mới hiểu ra là nàng đang hỏi tên của mình, hắn càng không dám mở miệng.
“Anh là Lưu An à?”
Lưu An kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Liễu Nhiên, dường như không hiểu tại sao nàng lại biết tên của mình.
Liễu Nhiên nói: “Quý Trường Phong giao cho tôi nhiệm vụ tới đón anh, anh là Lưu An phải không?”
Thời điểm Lưu An nghe được ba chữ Quý Trường Phong, hai mắt ngấn lệ, lúc này