1 tờ giấy A4 được đặt trước mặt Vinh Quân, là đơn từ chức của Kha Viêm, các mục trong tờ đơn là một khuôn mẫu được download từ trên mạng.
Điểm khác biệt duy nhất là trên đó có một dòng ghi chú "văn bản có hiệu lực ngay sau khi ký tên và đóng dấu" được cậu cố ý thêm vào.
Đồng thời, ở cuối tờ đơn có chú thích rằng sau khi từ chức sẽ không thực hiện bất kỳ khoản bồi thường nào do vi phạm hợp đồng.
Vinh Quân ngẩn ngơ nhìn đơn từ chức, sau đó hỏi Kha Viêm: “Cậu chuẩn bị cái này từ bao giờ?”
Kha Viêm ngả người xuống ghế, thuận miệng trả lời: “Buổi sáng, sau khi phát hiện máy tính bị người khác động vào, tôi liền lên diễn đàn công ty download khuôn mẫu.
Tôi không đưa ra chỉ vì muốn chờ xem công ty sẽ xử lý như thế nào, xem xong mới quyết định có từ chức hay không.”
Vinh Quân ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu có chắc mình muốn từ chức không?”
Kha Viêm gật đầu, kiên quyết mà nói: “Chắc chắn.”
Thấy quyết tâm của cậu, Vinh Quân chợt hiểu, chuyện ngày hôm nay đã làm hai bên hoàn toàn trở mặt.
Với năng lực của Kha Viêm, cho dù ép cậu ở lại thì công ty cũng sẽ không dám để cậu động vào chương trình trung ương.
Nói cách khác, dù thiên phú của Kha Viêm cao đến đâu thì cũng vô dụng với công ty.
Để tránh xảy ra tranh chấp phần mềm, trong tất cả các hợp đồng của công ty này sẽ có một điều là mọi phần mềm nhân viên tạo ra trong thời gian làm việc đều thuộc về công ty, kể cả thời gian rảnh.
Thật ra, Kha Viêm không phải trường hợp đầu tiên.
Có đôi khi bộ phận lập trình nhàn rỗi, rất nhiều người sẽ lén lút làm thêm, chỉ cần không để bị lộ là được.
Nếu bị bắt quả tang, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn giao nộp mã nguồn của chương trình.
Bởi vì đây là điều đã được quy định trong hợp đồng.
Đương nhiên, cũng có nhiều trường hợp đặc biệt, để giữ chân nhân tài, công ty sẽ cho những người đó chọn cách giải quyết dễ chịu hơn.
Bọn họ có thể xin tách một số dự án ra khỏi hợp đồng công ty để biến chúng trở thành dự án tư nhân của mình.
Trên lý thuyết là vậy, nhưng thật ra công ty sẽ căn cứ vào giá trị để quyết định xem có đồng ý yêu cầu của bọn họ hay không.
Tóm lại, dù thế nào thì trong cái quá trình tranh chấp này, chỉ cần thương lượng là sẽ vớt được lợi ích.
Thể loại trực tiếp đưa ra đơn từ chức như Kha Viêm quả thật mới gặp lần đầu.
Đã tới tình trạng này rồi, vì chìa khoá để nâng cấp hệ thống, Vinh Quân bàn bạc với cấp trên một chút, quyết định thả Kha Viêm đi.
Cậu đặt một cái USB lên bàn, sau đó nói: “Ký tên, đóng dấu.”
Vinh Quân làm theo, Kha Viêm lấy bản sao về, gấp lại 3 lần rồi cho vào cặp.
Thấy cậu định đi, ông ta đứng dậy, nói: “Chờ đã, cậu chưa đưa cho tôi mã nguồn của hệ thống tính tiền.”
Chức năng của hệ thống tính tiền mà Kha Viêm viết rất tốt, gọn nhẹ và có hiệu suất ổn định.
Nhiều ưu điểm như vậy, tất nhiên giá trị không nhỏ.
Cái này chắc chắn có thể bán với giá cao, ít nhất cũng thu về tiền triệu.
Nếu không thì sao công ty có thể quan tâm mã nguồn của nó chứ?
Tuy rằng việc Kha Viêm từ chức là vượt ngoài dự đoán, nhưng bọn họ cũng không thiệt.
Bởi vì cái hệ thống trong tay cậu còn đáng giá hơn.
Thấy Kha Viêm ngạc nhiên, Vinh Quân nhắc nhở: “Tuy rằng cậu từ chức, nhưng vụ hệ thống tính tiền còn chưa xong đâu.
Cậu biết mà, nếu chuyện này không xử lý nghiêm túc, chúng ta sẽ gặp nhau trên toà.”
Luật sư Trương cũng khuyên cậu: “Tuy pháp luật có quy định về quyền tác giả, nhưng đã ký kết thoả thuận thì phải làm theo thoả thuận.
Cậu ký hợp đồng với công ty rồi, có kiện lại chúng tôi thì cũng không được lợi gì đâu.”
Kha Viêm sửa lại phần áo bị nhăn: “Căn cứ theo điều 16 của Luật Bản quyền, tác phẩm do công dân tạo ra để hoàn thành công việc của một pháp nhân hoặc tổ chức khác là phạm trù công việc.”
Luật sư Trương sửng sốt, cậu mỉm cười: “Tôi nói điều này là để cho chú biết, tôi cũng hiểu về luật.
Tất nhiên tôi cũng biết rằng nếu có thoả thuận, nói cách khác là ký kết hợp đồng thì phải làm theo quy định trong hợp đồng.
Với sự tôn trọng pháp luật của tôi, lúc ký hợp đồng sao có thể không đọc kỹ được?”
Luật sư Trương sửng sốt, xác thật, Kha Viêm có thể thuận miệng đọc ra một quy chế trong luật bản quyền, chứng tỏ cậu thật sự hiểu biết pháp luật.
Người như vậy không có khả năng không xem hợp đồng trước khi ký.
Kha Viêm: “Cho nên, từ lúc nhậm chức tới nay, tôi chưa từng viết mã chương trình trong thời gian rảnh.”
Vinh Quân, Ngô Xuân và luật sư Trương đều kinh ngạc, chưa từng viết mã chương trình trong thời gian rảnh á?
Vậy Ngô Xuân copy cái gì....
Kha Viêm tiếp tục nói: “Tại sao tôi phải lập trình một thứ không thuộc về mình trong lúc rảnh rỗi cơ chứ?”
Vinh Quân: “....” Vì kiếm tiền chứ gì nữa! Nhưng mà, nếu Kha Viêm thật sự cần tiền, cậu ta đã đi ăn máng khác từ lâu rồi.
“Mấy người chỉ đang nhìn thấy một cái dàn giáo của hệ thống tính tiền mà thôi, hơn nữa còn là phiên bản đầu tiên.
Cái hệ thống này tôi viết ra lúc 15 tuổi, nó được ra đời vì người thân của tôi.
Bọn họ dùng hệ thống này kinh doanh cửa hàng được 10 năm rồi.”
Ngô Xuân: “!!!”
Vinh Quân kinh hãi, viết vào năm 15 tuổi?!
Kha Viêm thở dài: "Máy tính cũ của tôi hỏng rồi, năm ngoái mới mua cái khác.
Lúc chuyển tập tin từ máy cũ sang máy mới, tôi chọn bừa một cái thư mục để chứa.
Thời gian ghi trên tệp có thể là vào 2 năm gần đây, có phải mấy người đang hiểu lầm cái gì không đấy?"
Ngô Xuân kinh hãi, sao có thể như vậy? Lập trình viên có rất nhiều công việc và chương trình, lại còn thường xuyên tiếp xúc với máy tính, không có khả năng để tập tin bừa bãi được.
Lúc cần thì tìm kiểu gì?
Nhất là mấy văn kiện, tài liệu quan trọng như thế, sao có thể quăng lung tung chứ?!
Ngô Xuân không tin: “Đằng sau tên tệp có một ghi chú là tư, này không phải nghĩa là riêng tư sao?”
Kha Viêm cười: “Hồi tiểu học anh có biết ghép từ không thế? Chữ tư này có thể ghép thành một từ khác, gọi là tư nhân.
Cái hệ thống tính tiền này là tác phẩm trước khi tôi nhậm chức, là tác phẩm tư nhân, cho nên chắc chắn không thuộc về công ty.”
Luật sư Trương: “...”
Kha Viêm cười khẽ: “Tôi đã xem qua toàn bộ hợp đồng, trong đó cũng không có dòng nào quy định rằng tác phẩm trước khi nhậm chức thuộc về công ty cả.
Vì thế, nếu các người muốn thưa kiện thì cứ tự nhiên thoải mái nha.”
Luật sư Trương: “...”
Trước khi Kha Viêm rời đi, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định nhắc nhở bọn họ: “À, bản quyền của hệ thống đó tôi đã sớm chuyển nhượng cho người khác sau khi viết xong rồi.
Nói trắng ra, quyền sở hữu nó cũng không ở chỗ tôi đâu.”
Luật sư Trương: “...”
Vinh Quân: “...” Sao có thể?!
Bởi vì các chương trình lớn của công ty thường là do mọi người cùng viết, chỉ có một ít chương trình nhỏ sẽ do cá nhân tự mình hoàn thành, thế nên, tuy rằng biết năng lực của Kha Viêm rất tốt, nhưng cậu thường không làm cái gì ngoài công việc, cũng thể hiện rất ít.
Vì thế, bọn họ căn bản không biết năng lực của Kha Viêm mạnh đến đâu.
Cái hệ thống này khổng lồ như vậy mà cậu có thể độc lập viết xong, không cần nghĩ cũng biết năng lực mạnh cỡ nào.
Truyện Teen Hay
Chưa kể, Kha Viêm viết nó vào năm 15 tuổi, quả thật có thể xưng là thiên tài trong thiên tài.
Khó trách có nhiều công ty muốn đào người, lỗ, quá lỗ!
Vinh Quân vô cùng đau đớn và hối hận, trừng mắt nhìn Ngô Xuân một cái, thế là tự tay đuổi một cao thủ đi rồi.
Nhưng lúc này nói cái gì cũng vô dụng, Kha Viêm không có khả năng trở về.
Nghĩ cũng thật buồn cười, nếu sáng nay Kha Viêm nói hệ thống tính tiền đó là tác phẩm trước khi nhậm chức thì sự việc sẽ không phát triển đến tình trạng này.
Cậu không nói, là bởi vì có đủ tự tin.
Aiz! Vinh Quân thở dài một hơi, cái gọi là mất cả chì lẫn chài chính là tình hình hiện tại.
***
Kha Viêm vừa ra khỏi văn phòng, Trương Ninh liền đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Tại sao thằng Ngô Xuân chết tiệt kia lại mang luật sư Trương bên bộ phận luật sư tới? Cậu có sao không?”
Kha Viêm lắc đầu: “Không có việc gì, không cần lo lắng.”
Trương Ninh nhíu mày: “Sao có thể không lo lắng, chúng ta làm đồng nghiệp 2 năm, còn ngồi cạnh nhau.
Cậu nói rõ ràng đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Anh vừa thấy cấp trên gọi người xuống đây nghe lén, việc này rất nghiêm trọng đúng không?”
Kha Viêm buồn cười: “Bày trò nhiều thật đấy.” Không ngờ cấp trên phái người tới nghe lén.
Cậu cười trấn an Trương Ninh: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là tôi từ chức.”
“Cái gì?!” Anh khiếp sợ: “Sao lại từ chức?”
Kha Viêm chỉ có thể nói: “Không vì cái gì cả, khó chịu bọn họ thôi.”
Ngô Xuân mở cửa đi ra nghe thấy lời này, trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó ủ rũ đi về vị trí của mình.
Trương Ninh lôi kéo tay áo Kha Viêm, chỉ vào hắn ta, hỏi: “Có phải do thằng đó làm gì hay không, để anh tìm nó tính sổ.”
Cậu giữ chặt người đồng nghiệp đang nổi điên của mình, thở dài: “Không cần, người quyết định đi là tôi.”
Trương Ninh khẳng định Ngô Xuân đã giở trò, vô cùng tức giận: “Cứ vậy mà bỏ qua sao?!”
Kha Viêm cười nhạt: “Không sao, tôi có chỗ để cáo trạng.”
Trương Ninh: “Hả?”
Tuy rằng không biết Kha Viêm có ý gì, nhưng anh vẫn tức giận mà mắng Ngô Xuân một câu.
Trương Ninh theo Kha Viêm về bàn làm việc, thấy cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc thì kinh ngạc: “Bây giờ đi luôn à? Cái đống chương trình đang làm dở của cậu thì sao?” Có ai từ chức mà không đi một vòng từ biệt mọi người chứ?
Với lại, bọn họ làm lập trình, công việc mà Kha Viêm chưa hoàn thành, sau khi cậu từ chức phải chuyển nhượng cho người khác.
Kha Viêm: “Tôi đã đi rồi còn suy nghĩ chuyện này làm gì? Yên tâm, từ giờ nó sẽ biến thành phiền não của người khác.”
Trương Ninh: “...” Cũng đúng, nhưng nếu nó được phân phối đến chỗ tôi thì người mệt chính là tôi đó.:)
Đồ đạc của Kha Viêm không nhiều lắm, cất máy tính vào trong túi, sau đó bỏ tất cả những đồ còn lại vào một cái thùng giấy.
Sửa sang lại xong, cậu ôm thùng rời đi.
Trương Ninh luyến tiếc Kha Viêm, từ lúc cậu đến đây thực tập đến giờ đều ngồi bàn bên cạnh anh.
Hiện tại người đi rồi, Trương Ninh đỏ mắt: “Kha Viêm, tối nay để tôi mời cậu ăn một bữa!”
Kha Viêm suy nghĩ chút rồi nói: "Tối nay tôi không rảnh."
Nước mắt của Trương Ninh bị nghẹn về: "Không rảnh? Ngày nào cậu cũng rảnh, sao hôm nay đi ăn cơm cùng anh lại không rảnh? Cậu rời công ty nên muốn cắt đứt quan hệ với anh à?"
Kha Viêm thấy anh quan tâm đến mình thật, liền hỏi: “Anh có muốn từ chức làm với tôi không?”
Trương Ninh liền ngây người, hả một tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu: “Làm với cậu? Cậu định làm gì?”
Kha Viêm liền nói: “Tôi định mở công ty riêng.”
Rầm một tiếng, cả phòng náo nhiệt, mọi người đều nhìn Kha Viêm.
Có người không tin, cười nhạo và nhục nhã cậu.
Có một số người người tin tưởng Kha Viêm, lúc này rất tò mò, cậu chuẩn bị mở công ty như thế nào?
Trương Ninh cũng tò mò hỏi: “Cậu biết mở công ty cần bao nhiều tiền không?”
Kha Viêm lắc đầu, sau đó có chút mờ mịt: “Tôi có hơn 6000 vạn tiền tiết kiệm, có đủ không? Không đủ thì tôi về nhà mượn thêm một chút.”
Trương Ninh: “...” Về nhà mượn thêm một chút?!
Ngô Xuân: “...” 6000 vạn!!!
Vinh Quân vừa mở cửa ra: “...”
Trương Ninh tưởng rằng Kha Viêm đang nói đùa, gian nan mà hỏi: “Sao cậu có nhiều tiền thế?”
Kha Viêm thở dài, nói: “Bởi vì công việc chính của tôi là đổ thạch* á!”
*Đổ thạch là một loại phương thức giao dịch ngọc Jadeit (Phỉ Thúy) nguyên thạch độc đáo lưu hành ở vùng biên cảnh Myanmar, nó mang tính cá cược, đậm tính kích thích, cực kỳ mạo hiểm nhưng hấp dẫn ngọc thương ( thương nhân buôn ngọc) khắp nơi tham dự, có thể nói là lâu thịnh không suy.
Người mua nếu thạo nghề lại có mắt nhìn tốt, vận khí tốt, mua được hàng thượng phẩm, nháy mắt có thể thành nhà giàu mới nổi, triệu phú thậm chí là tỷ phú, ngược lại thì vốn gốc cũng mất hết, táng gia bại sản.
Trương Ninh: “....” Gì? Cậu vừa nói cái gì cơ?
Vinh Quân: “...” Thì ra cậu ở chỗ tôi làm part - time 2 năm à.
Kha Viêm nói tới đổ thạch liền hưng phấn: “Đổ thạch kiếm tiền rất nhanh đó!”
Trương Ninh cảm giác có chút theo không kịp ý nghĩ của người đối diện: “Nhưng nếu thua thì cũng phá sản đấy!”
Kha Viêm: “Không đâu, mua chuẩn thì sẽ không bị phá sản.”
Giọng điệu của cậu rất tự nhiên, thậm chí bao gồm sự tự tin tuyệt đối.
Trương Ninh thật sự tin rằng Kha Viêm đang làm part - time bên cạnh mình mấy năm nay rồi đấy!
Anh lại gian