*Editor: Trôi
_______________________________________
Tưởng Giai Lưu nhìn đĩa đồ ăn trống rỗng và cái bàn hỗn độn trước mặt.
Từ trong đống hỗn loạn, bà dường như thấy được 2 lồng há cảo tôm và một đĩa chân gà rút xương ngâm xả tắc còn sót lại.
Vậy mà chỉ chừa cho ta há cảo với chân gà, rõ ràng ta ghét ăn chân gà nhất!!!
Bà hít sâu một cái, cầm cốc sữa đậu nành gần đó lên hung hăng uống một ngụm, sau đó thở ra một hơi, lại có thể mỉm cười đối mặt với con trai.
“Con định ở bao lâu?” Tưởng Giai Lưu hỏi.
Kha Viêm suy nghĩ một chút rồi nói: “Con tạm thời không có ý định dọn ra, tùy tình huống đi!”
Tưởng Giai Lưu trừng lớn mắt nhìn cậu, chỉ nói là về ăn Tết cơ mà? Đây là định ở lâu dài sao? Vì cái gì?
Trong lòng Tưởng Giai Lưu bách chuyển thiên hồi*, cuối cùng nghĩ rằng vì thấy Kha Nguyên Thái tuổi lớn nên Kha Viêm chuẩn bị tranh gia sản.
*Bách chuyển thiên hồi: suy nghĩ xoay chuyển trăm lần.
Cũng không phải là không có khả năng, dù sao thì tiền tài động lòng người mà.
Không ai biết Tưởng Giai Lưu nghĩ gì, Kha Nguyên Thái lại rất vui mừng hỏi cậu: “Con muốn về đây sống thường xuyên à?”
Kha Viêm cười: “Vâng! Con đã rời đi nhiều năm rồi, nghiêm túc suy nghĩ lại, cha mẹ tuổi cũng lớn, con không thể cứ ở bên ngoài mãi được.
Vì vậy con quyết định lần này về ở lâu một chút, coi như hiếu thuận hai người.”
Tưởng Giai Lưu like mạnh cho sự thông minh của mình, đứa con này chắc chắn đang nhắm đến gia sản, không thì một người miệng chó không mọc được ngà voi như nó có thể nói ra lời dễ nghe vậy sao?
Nhưng Kha Nguyên Thái lại không nghĩ thế, nghe xong lời cậu nói chỉ muốn rơi nước mắt.
Ông vỗ vỗ bàn tay của Kha Viêm: “Con nghĩ được như vậy là tốt rồi, phòng của con vẫn luôn ở đó, hôm qua ta đã kêu dì Vương thu dọn qua một lượt.
Ờm… Cơ mà, Nhiên Nhiên ở chỗ nào?”
Kha Viêm: “Cùng phòng với con!”
Kha Nguyên Thái: “Như vậy cũng được sao?” Cha mẹ vợ không chém chết bây à?
Kha Viêm: “Có gì không tốt ạ?”
Kha Nguyên Thái liền nói: “Được rồi!”, Sau đó lại kêu dì Vương thêm không ít đồ vào phòng của cậu.
Ăn sáng xong, Kha Viêm liền dẫn Liễu Nhiên lên tầng, Kha Nguyên Thái cũng vui vẻ rạo rực theo sau.
Con trai lâu lắm mới trở về một chuyến, đương nhiên mình phải lo mọi thứ cho thằng bé rồi!
Phòng của Kha Viêm vẫn ở vị trí cũ, Liễu Nhiên theo cậu đi vào, phát hiện nó quả nhiên khác xa so với phòng dành cho khách.
Căn phòng vô cùng lớn, gần như chiếm trọn tầng 2.
Có phòng tắm bình thường thì thôi đi, lại còn có cả bể tắm lộ thiên.
Ngoài phòng ngủ ra, còn có một phòng khách lớn để tiếp đãi khách, có thể nói là đầy đủ mọi thứ, trừ phòng bếp.
Điểm duy nhất không hoàn hảo là, cả căn phòng…… tràn ngập không khí trẻ thơ.
Kha Viêm ra khỏi nhà năm 12 tuổi, phòng này vẫn y như lúc cậu chưa đi, trên tường dán đầy poster phim hoạt hình.
Trên kệ sách còn có mấy bộ truyện tranh và rải rác vài cuốn sách cũ không còn xuất bản.
Phía trước một bức tường có một cái kệ được dùng để đựng các món đồ chơi xa xỉ của Kha Viêm.
Nhìn hình ảnh trước mắt, Liễu Nhiên cảm giác trong lòng có chút khổ sở, nàng nhớ tới một ít hồi ức lúc nhỏ mà cậu đã kể cho mình.
Thật ra lúc Kha Viêm còn nhỏ, Tưởng Giai Lưu cũng chưa đến mức mặc kệ cậu chẳng quan tâm.
Tuy rằng bà yêu thương 4 anh em còn lại hơn Kha Viêm, nhưng lúc đi du lịch về vẫn thường ôm cậu một cái.
Đối với Kha Viêm mà nói, Tưởng Giai Lưu là một người mẹ, khuyết điểm duy nhất là không yêu thương cậu nhiều, còn lại thì chẳng có gì tệ.
Nhưng sau đó có một ngày, bà đột nhiên bắt đầu tránh né và xa lánh Kha Viêm.
Mỗi ngày Kha Nguyên Thái có thể ở nhà bao lâu? Nếu Tưởng Giai Lưu không đi du lịch, thì hoàn toàn có rất nhiều thời gian ở cùng Kha Viêm, bởi vậy, vai trò của người mẹ đối với con cái là vô cùng quan trọng.
Việc Tưởng Giai Lưu xa lánh khiến cậu bị tổn thương tinh thần rất nhiều.
Tính cách của Kha Viêm thay đổi, ít nhất có 8 phần là do bà.
Cuối cùng, chính cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại từ một đứa trẻ không được mẹ quan tâm lắm biến thành đứa trẻ bị mẹ chán ghét.
Liễu Nhiên cười lạnh, nàng chẳng quan tâm lý do của Tưởng Giai Lưu là gì, dù sao bà cũng đã là một người mẹ không làm tròn trách nhiệm với Kha Viêm.
Đang suy nghĩ miên man thì Liễu Nhiên phát hiện một cánh cửa gỗ nằm ngay bên trái giường, sao lại lắp một cánh cửa ở đây chứ?
Nàng liền nghi hoặc hỏi: “Chỗ này để làm gì vậy bác?”
Kha Nguyên Thái: “Cái này là tủ quần áo của Viêm Viêm.”
Liễu Nhiên: “Tủ quần áo ư?”
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một cái phòng chứa đầy quần áo liền xuất hiện trước mặt.
Tủ quần áo của người giàu luôn cực lớn, ví dụ như tủ quần áo này, nó có kích thước tầm 30 mét vuông.
Nhưng điều khiến Liễu Nhiên bị sốc là quần áo bên trong vẫn là đồ trẻ em.
Phong cách của chúng đã lỗi thời từ lâu, không hiểu sao Liễu Nhiên lại cảm thấy có một nỗi buồn đang trào dâng trong lòng.
Nàng đi vào, quan sát cái nơi mà Kha Viêm có lẽ từng lén trốn và khóc thầm, ngay bên phải đầu lối vào là một loạt giá treo quần áo với đủ loại kiểu dáng, nhãn hiệu thời trang trẻ em.
Bên cạnh cũng chất đầy giày, toàn là giày trẻ em hàng hiệu, chúng nằm lặng lẽ trên giá giày như đang chờ chủ nhân trở về.
Giữa phòng đặt một chiếc bàn đa chức năng dài 4m và rộng 2m, có ngăn tủ chuyên để đồ lót, có nơi chuyên để cặp sách, thậm chí còn có một cái tủ kính đựng hơn 30 chiếc đồng hồ.
Nó giống như quầy bán đồng hồ ở trung tâm thương mại vậy, mỗi chiếc đồng hồ đều mới tinh, cũng vô cùng đẹp.
Liễu Nhiên nhìn một vòng, thực sự cảm thấy đây là nơi Kha Viêm đã sống trong 12 năm.
Chỗ này quả thật là nhà cậu, nơi cậu sinh ra và lớn lên.
“Nhiên Nhiên, em đang xem cái gì vậy?”
Thấy Liễu Nhiên ở trong tủ quần áo mãi không đi ra, Kha Viêm tò mò mà đến trước cửa hỏi nàng.
Liễu Nhiên quay đầu nhìn về phía cậu, dưới ánh đèn dịu nhẹ, nàng đột nhiên chạy ra ôm lấy Kha Viêm, bá đạo mà nói: “Em cũng muốn bỏ quần áo vào trong một cái tủ lớn như này.”
Kha Viêm: “Hả?”
Cậu nhanh chóng hiểu Liễu Nhiên muốn nói gì, cười to ra tiếng: “Đương nhiên rồi, quần áo của em phải đặt cạnh quần áo của anh.”
Kha Nguyên Thái cũng đến gần, thấy hai người vô duyên vô cớ