"Hehe." Liễu Nhiên rất vui khi tìm được người có thể làm tiến độ nhiệm vụ tăng lên.
Nàng ghé sát vào người Kha Viêm, sau đó thì thầm vào tai cậu: "Hắn té ngã, thanh tiến độ nhiệm vụ của em đã dịch chuyển 1mm đó!"
Kha Viêm nhìn người bên cạnh: "Thật sao?"
Liễu Nhiên lại vui vẻ mà cười cười: "Không chỉ nhiệm vụ của em, nhiệm vụ về anh cũng dịch chuyển một chút."
Kha Viêm giật mình: "Kể cả nhiệm vụ của anh cũng di chuyển?" Theo Kha Viêm, đối tượng trong nhiệm vụ của cậu rất có thể liên quan đến hung thủ năm đó.
Dù sao thì cái nhiệm vụ kia tên là "cứu vớt Kha Viêm", cũng xuất hiện sau khi Kha Viêm gặp nguy hiểm.
Vậy tại sao phải cứu vớt? Bởi vì lúc đó cậu đang ở trong một tình huống tương đối nguy hiểm, cần cứu vớt.
Thế nên, đối tượng của nhiệm vụ chắc chắn là người có thể gây hại đến Kha Viêm.
Nhưng mà chỉ bắt nạt Kha Khiêm Vũ mà nhiệm vụ cũng dịch chuyển, chuyện này có 2 loại khả năng.
Loại 1 là lúc này Kha Khiêm Vũ cũng có thể gây hại cho Kha Viêm, nhưng tính khả thi không lớn lắm.
Bây giờ hắn ta mới năm nhất Đại học, tuy rằng thông minh hơn Kha Dịch, nhưng không đến mức có cơ hội kế thừa tập đoàn nhà họ Kha.
Kha Khiêm Vũ trong giai đoạn này không bắt nạt được Kha Viêm, cũng không thể gây hại cho cậu.
Khả năng thứ 2 chính là giống với nhiệm vụ của Liễu Nhiên, nguyên nhân Kha Khiêm Vũ trở thành đối tượng của nhiệm vụ là vì kiếp trước.
Trong kiếp trước, hắn ta là một mối đe doạ lớn đối với Kha Viêm, có lẽ do vậy nên hệ thống mới xác định Kha Khiêm Vũ nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Kha Viêm vui mừng nhìn chằm chằm Kha Khiêm Vũ, nếu đã thế rồi, thỉnh thoảng đánh tên này vài trận, đánh tầm 1 - 2 năm thì chắc nhiệm vụ sẽ hoàn thành nhỉ?
Ngẫm lại...!Cũng không phải là không có khả năng nha!
Kha Khiêm Vũ: "..." Hắn ta phát hiện ánh mắt mà chú nhỏ dành cho mình cũng biến đổi, từ "cháu trai không đáng yêu" thành "cháu trai có thể ăn".
=))
Kha Khiêm Vũ cảm thấy nội tâm mình sắp sụp đổ, hắn ta chỉ là một đứa trẻ 19 tuổi thôi mà! Hai người kia muốn làm cái gì?
Căn cứ vào cảm giác nguy hiểm này, Kha Khiêm Vũ gạt bỏ mong muốn "phân rõ phải trái" với họ, sau đó trầm mặc đi sang một bên.
Kha Dược: "......" Chậc, phế vật.
Liễu Nhiên cũng thấy đáng tiếc.
Kha Khiêm Vũ nhìn Kha Dược và Liễu Nhiên đồng thời lộ ra vẻ mặt giống nhau, hắn ta giật giật khóe miệng,
không rõ bản thân đã bỏ lỡ hoặc tránh thoát cái gì.
Kha Viêm cười ra tiếng, nói: "Dù sao kiếp trước hắn cũng là chủ tịch của một công ty, khả năng cảm nhận nguy hiểm sẽ không tệ."
Liễu Nhiên: "Đáng tiếc là không có vợ."
Kha Viêm: "......!Cũng không nhất thiết phải cưới Thượng Ngải Nhiễm."
Liễu Nhiên: "Anh không nghĩ rằng, hắn không còn người vợ định mệnh nên kiếp này có lẽ sẽ không thể kết hôn à?"
Kha Viêm suy nghĩ một chút, sau đó duỗi tay nắm chặt tay nàng, nói thầm: "Bảo sao kiếp trước anh cô đơn."
Liễu Nhiên: "..."
***
Kha Nguyên Thái theo Tưởng Giai Lưu vào phòng bếp, hôm nay nhà Lý đầu bếp có chút việc, nên bọn họ phải tự nấu cơm.
Tưởng Giai Lưu nói bà có thể làm bữa sáng nhưng Kha Nguyên Thái không yên tâm lắm, vì thế liền đi vào giúp.
Một lát sau, Kha Long từ trên lầu đi xuống, nhìn một chút, thật quá đáng nha! Liễu Nhiên và Kha Viêm ở phòng khách xem TV trong khi cha mẹ chú ta đang nấu ăn ở phòng bếp.
Kha Long liền chất vấn Kha Viêm: "Em không thấy cha mẹ đang nấu ăn à?"
Liễu Nhiên đáp trả: "Anh mới bị mù ấy! Bọn em đã ngồi dưới này nhìn suốt một giờ rồi."
Kha Long: "......!Vậy hai người không định vào giúp sao?"
Liễu Nhiên sửng sốt: "Em là khách mà?"
Kha Long: "......" Làm khách thật là ghê gớm nha!
Kha Viêm nghiêm túc gật đầu: "Nhiên Nhiên là theo em về làm khách."
Kha Long: "Vậy còn em?"
Vẻ mặt Kha Viêm bình tĩnh: "Em lâu lắm rồi không về nhà, chắc cũng được coi là khách đi? Hôm qua anh nói thế còn gì?"
Kha Long: "......"
Kha Nguyên Thái bưng một chén chè đậu xanh ra khỏi phòng bếp, nghe thấy lời đó thì cảm thấy ngứa hết cả tai, thằng oắt con, mi là tiểu thiếu gia của nhà này, khách khứa cái quái gì!
Nhưng mà, thằng bé rời đi 15 năm, nói nó không phải khách ư? Có vẻ không hợp lý lắm...
Liễu Nhiên xoay người, thấy Tưởng Giai Lưu cũng bưng một mâm đồ đi ra, nàng cười cười, đứng dậy hỏi: "Sáng nay ăn gì vậy bác?"
Tưởng Giai Lưu mỉm cười, nhìn Liễu Nhiên nói: "Bác cũng không biết nấu gì ngon, cho nên làm một mâm màn thầu hấp."
Liễu Nhiên lại ngồi xuống, nhích đến bên cạnh Kha Viêm nói nhỏ: "Chắc chắn bác ấy đang làm chúng ta ngột ngạt."
Kha Viêm: "......!Ồ, thì sao?"
Liễu Nhiên cười: "Cũng phải xem bác ấy có làm được điều này không đã!"
Nàng nói đi là đi, Kha Viêm cũng theo sát.
Hai người ngồi xuống bàn, nhìn màn thầu trắng bóc và một nồi chè đậu xanh lớn trên bàn, Liễu Nhiên quan tâm mà nói: "Nhìn là biết bác không giỏi nấu ăn, hay là trưa nay cháu nấu cho mọi người ăn nha bác!"
Tưởng Giai Lưu trừng mắt nhìn về phía nàng: "...!Cháu......" Lại nhịn xuống, mỉm cười: "Được rồi!"
Mạnh miệng vậy sao? Tôi cũng muốn nhìn xem cô có thể làm ra trò mèo gì.
Tưởng Giai Lưu cầm lấy một cái màn thầu đưa cho Liễu Nhiên, nói: "Được! Bác còn chưa được nếm thử cơm cháu làm, trưa nay bác sẽ chờ sơn hào hải vị của cháu."
Bà lại giải thích: "Bác thật sự không giỏi nấu ăn, hôm qua Lý đầu bếp đột nhiên nói hôm nay có việc, bác còn chưa kịp đi tìm người khác."
Liễu Nhiên lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Không sao ạ."
Sau đó, từng người rải rác đi xuống nhà, thấy một bàn chè đậu xanh và màn thầu thì rất là sốc.
Điều làm họ sốc hơn là, nghe nói mấy thứ này là do mẹ làm.
Mà chuyện còn khiến họ kinh hãi hơn nữa là, trưa nay Liễu Nhiên sẽ nấu cơm cho mọi người ăn.
Lúc ấy, sắc mặt của 4 người Long, Đằng, Hổ, Dược quả thực phải nói là xuất sắc ngoạn mục, chỉ có Kha Khiêm Vũ bĩu môi khinh thường.
Mọi người ăn sáng xong liền đi tản bộ, ra ngoài hoặc xem TV.
Bởi vì nghỉ đông nên bọn nhỏ đều không đi học, đứa lớn thì nhìn điện thoại, đứa nhỏ hơn thì đang xem TV.
Kha Viêm và Liễu Nhiên đang ở sân sau.
Bọn họ đóng cửa kính để gió lạnh