Về đến nhà em liền nằm xuống nghế sofa, có lẽ hôm nay em đã khá mệt mỏi lại còn nằm trên chiếc ghế êm ái nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi lẳng lặng ngồi kế chỗ em nằm, xoa nhẹ mái tóc bóng mượt và mềm mại của em, cảm giác ấy khiến những suy nghĩ nặng chĩu trong đầu tôi từ từ tan biến.
Không hiểu sao ngắm nhìn em khi ngủ lại khiến cho tôi có được cảm giác nhẹ nhõm thế này.
Mọi suy tư cực đoan lởn vởn quanh tâm trí tôi vậy mà lại bị em phủi bay.
- Chắc hôm nay em mệt mỏi lắm khi cứ phải tranh luận với Mary nhỉ?
- Cũng bình thường thôi mà.
- Em chưa ngủ sao?
- Đúng ra là em đã thiếp đi khi mới nằm lên ghế nhưng mà không hiểu sao có thứ gì đó cứ thúc dục em dậy.
- Anh chưa hiểu ý em lắm.
- Thôi, anh không cần bận tâm tới những lời em nói đâu.
- Em cần anh đưa em vào phòng không?
- Ngốc này, em có chân mà, có thể tự vào được.
- Em thấy anh phiền sao?
- Không, em có cảm giác em đang làm phiền tới anh.
- Anh không thấy phiền gì đâu, chỉ cần em muốn anh đều sẽ làm bất kể đó là việc khó khăn nhất.
/vừa nói vừa xoa đầu Diana/
- Em không cần anh đưa em vào phòng, em chỉ muốn anh ôm em ngủ thôi.
Em làm ra vẻ nũng nịu khiến tội suýt không chịu nổi mà chảy máu mũi.
Tôi đáp lại em bằng giọng điệu nhẹ nhàng và trầm ấm:
- Được rồi, mau lại đây.
Em nhào vào lòng tôi âu yếm rồi cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Tôi im lặng, đôi mắt vẫn cứ hướng về phía em không thể rời đi.
Nhìn đôi môi đỏ mọng cười tươi tắn trong khi đang ngủ của em bất giác khiến tôi bật cười theo.
Tôi ngắm nhìn em không thể rời mắt, trái tim tôi đang đập rất nhanh, chưa lúc nào tôi được ngắm nhìn và ở cạnh em lâu như vậy.
Không điều khiển được hành động của mình, tôi đặt lên môi em một nụ hôm nồng ấm.
Em vì khó thở mà chợt tỉnh dậy.
Tôi ngại ngùng