Tôi cùng em đi vào phòng, chiếc giường của em không quá bé nên vẫn đủ cho hai người.
- Là em rủ anh vào đây mà sao lại ngăn cách ở giữa như vậy chứ?
- Thì...để phòng thân thôi, lỡ anh làm gì em thì sao đây.
- Anh còn đang sợ em sẽ làm gì đó trong lúc anh đang ngủ đấy.
- Em nài dám làm mấy chuyện phi pháp như vậy chứ.
- Trông em đáng nghi lắm, nhưng nếu em có ý đồ thật thì anh sẽ cam tâm tình nguyện trao tấm thân ngọc ngà này cho em.
/tôi đùa giỡn với em/
- Anh đúng là đồ bệnh h.oạn mà, tên lưu manh.
/em cau mày, bĩu môi nói với tôi những lời tổn thương/
- Cũng muộn lắm rồi đấy, mau nhắm chặt mắt rồi đi ngủ ngay cho anh.
- Sao em phải nghe anh nhỉ?
- Vậy là em không chịu đi ngủ đúng không?
Tôi vừa nói xong liền bật dậy một cách dứt khoát, giữ chặt lấy hai tay không cho em có cơ hội phản kháng.
- Này, anh làm cái gì vậy?
- Do em không nghe lời nên anh phạt em thôi.
- Không chịu đâu, mau thả em ra, tên biế.n thái.
- Em còn dám nói anh biế.n thái hả?
- Thì sao chứ, em cứ nói vậy đấy.
Anh là đồ biế.n thái, anh là đồ biế.n thái.
Gương mặt em lộ ra rõ vẻ khinh thường tôi.
Tôi bị em chọc giận tới nỗi không kiềm chế được mà cưỡng hôn em.
Em bị như vậy không kịp phản ứng gì hết chỉ biết nhắm chặt mắt tỏ vẻ khó chịu.
Tôi định tha cho em thì em quay phắt sang một bên không thèm để ý đến tôi.
- Giận anh rồi sao?
- Hứ, ai thèm giận anh chứ.
- Trên mặt em đang hiện rõ hai chữ "nói dối" kia kìa.
- Đâu? Làm gì có chứ.
- Biểu hiện của em là đang chột dạ sao? Biết ngay là em giận anh mà.
- Rồi sao?
- Con nhóc này, nay còn giám thái độ như thế sao?
- Kệ em.
- Hôm nay em ăn gan hùm hay sao mà giám nói với anh như vậy hả, Diana?
Em im lặng không chịu nói thêm câu nào, tôi quyết định trêu chọc em tiếp.
- Nếu con không nói chuyện với anh đàng hoàng là anh đè em ra hôn tiếp đấy nhóc con.
- Hứ! Anh bắt