Tối hôm đó, bệnh cảm của tôi đã đỡ hơn rất nhiều.
Có lẽ là do thuốc của em nên mới tiến triển tốt như vậy, tôi cảm thấy mình gần như đã khỏi hẳn.
Cũng là do sự chăm sóc ân cần và chu đáo của em.
Nhớ lại cả buổi chiều hôm nay, em là người giặt khăn hạ nhiệt cho tôi, em còn gọt trái cây cho tôi ăn.
Rồi chạy xuống dưới mua cháo cho tôi nữa.
Gặp được em chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời của tôi.
Chỉ sợ rằng sau này sẽ còn có nhiều biến cố xảy ra...
- Anh đỡ hơn được phần nào chưa?
- Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn em, khụ khụ.
- Cũng đã 18 giờ rồi, có lẽ chúng ta nên đi ăn tối.
- Ừm, vậy đi thôi! Khụ khụ.
- Khoan đã.
- Sao vậy?
- Anh còn đang ho như này, nếu ra ngoài em sợ anh sẽ bị trúng gió ròi đổ bệnh nặng thêm.
Hay để em mua đồ về phòng ăn ha.
- Như vậy thì phiền em quá, từ chiều đến giờ em vất vả vì anh rồi.
Vừa dứt câu, cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Umy và Rade bước vào, trên tay còn cầm khá nhiều đồ.
- Tada! Hôm nay chúng ta ăn lẩu nha.
/Umy phấn khởi nói/
- Oa, thích ghê ấy.
Mà chị mua ở đâu được cái bếp to vậy? /em hỏi/
- Chị đi kết thân với bà chủ khách sạn xong bà ấy cho chị mượn đó, ghê chưa.
/Umy đáp/
- Chị lợi hại quá.
- Khụ khụ, mau ngồi xuống đi.
Mình sẽ đi lấy bát đĩa cho mọi người.
/tôi nói/
- Ấy, ngồi xuống đây.
Người bệnh thì không nên làm việc quá sức, cứ ngồi đó tận hưởng đi.
Việc này cứ giao cho tụi mình lo.
- Mình chỉ bị cảm nhẹ chứ có phải thoi thóp như sắp chết đâu mà quá sức.
Cứ để mọi người lo cho mình như này mà mình lại không giúp được gì thì cảm thấy áy náy lắm.
Đột nhiên, em nắm lấy tay tôi rồi mỉm cười nói:
- Áy náy cái gì chứ, buông bỏ hết mấy cái suy nghĩ tiêu cực ấy đi.
Anh bị bệnh, chúng em chăm sóc cho anh là chuyện hết sức bình thường mà.
- Đúng vậy đấy, tụi mình còn đang lo cậu bị cảm sẽ làm trì hoãn chuyến đi chơi này nên phải chăm sóc để cho cậu sớm hồi phục chứ.
/Umy nói/
- Thì ra