"Cốc...cốc"
Sáng hôm sau khi mặt trời ló dạng, sương đêm không còn nữa, tia nắng mặt trời ấp áp chiếu rọi qua cửa kính xe ô tô của tôi.
Cảm giác lạnh lẽo đêm qua dường như đã tan biến, tôi mơ màng tỉnh dậy do có người liên tục gõ vô cửa kính.
Là em?!Vẫn khuôn mặt hằm hằm ấy, em vẫy vẫy ra hiệu tôi xuống xe.
Nhìn thấy em như nhìn thấy tia nắng ấm của hi vọng, tôi mừng rỡ mở cửa bước ra khỏi xe rồi lại hỏi han em đủ điều.
"Lạy chúa, may mà em không sao.
Rốt cuộc là Carol đã đưa em đi đâu, ba mẹ em nói em không có về nhà hôm qua em không có ở nhà.
Anh lo cho em lắm đấy, đã phải tìm kiếm em suốt đêm nhưng chẳng thấy em."
Em có vẻ như đang né tránh tôi, Carnal ngồi trong xe cũng đã xuống.Tôi nhìn thấy có chút khả nghi liền phòng hờ.
- Carol, hôm qua cậu đưa Diana đi đâu?
- Xin lỗi nhưng cậu nhận nhầm người rồi.
Tôi nghe vậy liền có chút khó hiểu, rốt cuộc nhầm người là sao? Rồi tiếng chuông báo vang lên, đã 6 giờ sáng.
Chưa kịp định hình lại thì em quay thoắt người bước lên xe của Carnal và cùng cô ta rời đi, tôi đang mắc kẹt giữa hai sự lựa chọn đó là đuổi theo em hay là đến trung tâm thương mại.
Đấu tranh tư tưởng một hồi tôi đã quyết định lên xe và đuổi theo em.
Đang đi trên đường bỗng chiếc xe của em và Carnal đột ngột dừng lại, họ tấp vào một quán ăn của người Nhật bán.
Carnal thấy tôi cũng liền ra hiệu cho tôi vào cùng.
Chúng tôi vừa mới bước vô đã được phục vụ tiếp đón một cách niềm nở, sau khi chọn được bàn ưng ý phục vụ đưa menu cho chúng tôi và hỏi.
"あなたは何を食べたいですか?" (Bạn muốn ăn gì?)
Tôi nhìn vô thực đơn của quán mà đầu như choáng váng vì trong đó từ đầu tới cuối tất tần tật đều là tiếng Nhật, vốn dĩ trước giờ tôi không biết thứ tiếng này nên có chút hơi lo ngại.
Rồi Carnal mỉm cười đáp lại phục vụ.
- うどんを一杯ください.
(Làm ơn cho tôi một bát Udon.)
- それで、二人は何を食べたいですか? (Vậy còn hai bạn muốn ăn gì?)
Tôi và em ngồi ngơ ngác chẳng biết thế nào thì Carnal gợi ý cho chúng tôi.
"Hay hai