Một tiếng sau, chúng tôi giải tán, cậu thanh niên kia nhờ có sự trợ giúp của em đã tìm được một nơi ở tạm.
Sau đó Carnal đưa em về nhà, tôi cũng lên xe và đi tới nhà em.
Vừa mới về, ngó ngàng xung quanh không thấy ai, em liền đi vào trong phòng khóa cửa lại.
Tôi đứng ở ngoài cố gắng giải thích nhưng đều bị em cắt ngang bằng những câu đại loại như: "Em không muốn nghe!" hay là "anh im đi!"...!Hết cách, tôi đành mở hộc bàn ở phòng khách ra, lấy ra tờ giấy và một chiếc bút bi.
Viết nắn nót vài dòng thay cho lời giải thích từ miệng.
"Sự tình vốn không như em nghĩ, năm đó quả thực là anh có phần sai, nhưng vốn dĩ anh đã dứt mối tình đó từ rất lâu rồi.
Lời tỏ tình với em khi ở sân bay là hoàn toàn thực lòng, có trời đất chứng dám, nếu như anh có dối lừa em chuyện gì, nguyện chịu mọi sự hiển trách."
Sau khi ghi xong, tôi đưa tờ giấy lọt qua khe cửa phía dưới.
Ban đầu em nhìn thấy cũng ập ừ không muốn đọc, nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng lại quyết định cầm tờ giấy lên.
Mặc dù còn chút hoài nghi nhưng em vẫn quyết định tha thứ cho tôi.
Vốn là người vị tha nên gặp những trường hợp như vậy em rất dễ siêu lòng mà từ bi tha thứ cho chuyện người khác đã làm.
Tôi biết, nhưng không phải tôi muốn lợi dụng việc đó để gây lợi cho bản thân.
Sâu trong tận đáy lòng, em mãi luôn là tia nắng ấm được cơn gió mang đến bên tôi...
Em mở cửa phòng, mặt đối đối mặt với tôi.
Giờ đây trước mắt tôi là khuôn mặt điềm tĩnh đầy ngây ngô chứ không phải đôi lông mày cau có cùng với biểu cảm cảm hằm hằm như muốn "ăn tươi nuốt sống" tôi nữa.
Tôi ngoảnh mặt sang chỗ khác ho vài tiếng rồi quay sang nói với em bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
- Em đói chưa? Anh đi nấu cái gì cho em ăn nhé.
Em lắc đầu, gương mặt vẫn vậy chẳng có chút thay đổi.
- Em không đói, vừa nãy ở quán ăn cũng có chút no no rồi.
Tôi đưa bàn tay đầy gân guốc lên xoa đầu em một cách nhẹ nhàng nhất.
Gương mặt em dần ửng hồng, biểu cảm ngại ngùng càng hiện rõ trên khuôn mặt em, biểu cảm lạnh lùng trước đó đã tan biến mất.
Tôi nhấc