Dịch: Bảo Bối Dịch Dương
Beta: Nhan Thụy Vy
Bà Lục từng nói: “Thằng nhóc nhà Tống gia thật đáng thương, nghe nói đầu óc không minh mẫn, trở về lâu như vậy rồi mà vẫn không nói chuyện, cả ngày đều là dáng vẻ ngu ngốc.
Lục Niệm Niệm: “ Hắn là một thằng ngốc, hình như không giống”
Bà Lục: “Con không được bắt nạt kẻ yếu”.
Cậu thiếu niên lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng xuyên qua từng tầng sóng nhiệt, lặng lẽ đáp xuống người cô.
Cô như bị nhấn chìm trong con ngươi sâu và ảm đạm đấy, trái tim Lục Niệm Niệm đập lộp bộp.
Cô hé đôi môi khô, bên tai vang lên tiếng gào rít, cổ họng khô khốc. Khi nãy thì hùng hổ chạy qua, nhưng hiện tại cô lại không biết phải nói gì.
Trên đường tới đây đã nghĩ kỹ lời thoại, nhấc tay áo lên chuẩn bị cùng người ta cãi nhau.
Bên tai vẫn như cũ truyền đến tiếng kêu vo ve của côn trùng và tiếng chó sủa gắt gỏng.
Thỉnh thoảng lại truyền tới như bạn đồng hành.
Khi cậu ta quay đầu nhìn qua, Lục Niệm Niệm bắt đầu cảm thấy đây là một sai lầm, có một thứ gì đó trong lòng bắt đầu mở ra, đầu cô trống rỗng.
Samoyed đi qua đi lại bên cạnh chủ nhân của nó, canh chừng từng giây từng phút không cho bất cứ người nào xâm phạm chủ nhân.
Ánh mắt của cậu thiếu niên trống rỗng, trên tay cầm xích của con chó.
Thân hình nó cùng cậu thiếu niên giống nhau, thân mình dài với hai tay thon dài.
Lục Niệm Niệm nhìn cậu vô thức nuốt nước miếng.
Trần Tương Xán phát hiện ra những thay đổi nhỏ của cô, khuôn mặt phiếm hồng, hai tai cũng phiếm hồng,
Anh cau mày, đẩy người trước mặt.
Trước đây chưa từng thấy bộ dạng như vậy của nha đầu này, hôm nay sao lại bày ra bộ dạng như vậy.
Trần Tương Xán tỏ ra không vui, cầm vũ khí trên tay cô, nhìn thấy cô nửa ngày không có động tĩnh gì, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
“Đừng trốn trong đấy, mau ra đây cho ông”.
Trần Tương Xán thở hổn hển, dùng cây gậy gõ lên cánh cổng sắt phát ra âm thanh chói tai.
Con chó trong tay cậu thiếu niên trở nên nóng nảy, vùng khỏi tay chủ nhân, hướng những người đứng bên ngoài cánh cổng sắt mà sủa.
Lục Niệm không kịp phản ứng, con chó và bọn họ ngăn cách với nhau bởi tấm cổng sắt, nó tức giận nhảy về phía trước, cuối cùng chạy tới chỗ cô, đối diện với mặt cô sủa inh ỏi.
Con chó gào thét inh ỏi, làm cho khí thể của cả nhóm bị giảm đi, Trương Tiểu Bàn tức giận chạy lên, chỉ vào mũi con chó: “ mày sủa cái gì, còn sủa, tao giết mày để ăn thịt chó”.
Con chó nghe vậy càng sủa kịch liệt hơn, nó thè cái lười dài với những đốm đen.
Trương Tiểu Bàn choáng váng với con chó này, xắn ống tay áo lên cao định cùng con chó đánh nhau, nếu không có cánh cổng sắt, Lục Niệm Niệm cảm thấy với sự hung dữ của con chó, khẳng định có thể lấy đi hai tay của Trương Tiểu Bàn.
Tạp âm ồn ào dần thu hút sự chú ý của người qua đường, nhưng cậu thiếu niên vẫn im lặng ngồi tại chỗ đó, bên cạnh là thức ăn cho chó.
Lục Niệm Niệm đỏ mặt, đoạt lại cây gậy, trong lòng nghĩ thôi bỏ qua mọi chuyện.
Trương Tiểu Bàn mắng con chó, Trần Tương Xán đứng khuyên ngăn, còn cậu thiếu niên bỏ ngoài tai mọi việc, cặp mắt đen và lạnh lẽo giống như đang xem một trò hề.
Tống Kim Triêu từ từ quay người, im lặng nhìn cô.
Mặc dù đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, đối diện với đôi mắt yên tĩnh, Lục Niệm Niệm bỗng nhiên hốt hoảng, khuôn mặt nóng lên, liền ném cây gậy trong tay đi.
Người đó chuyển hướng đi tới bên cô, bước chân nặng nề mà trầm ổn, bước từng bước chậm chạp, dường như đang giẫm lên trái tim cô.
Càng đến gần, cô càng có thể nhìn thấy cậu rõ ràng.
Khóe mắt sâu, mũi thẳng, da trắng, thân hình cao gầy, giống như người bệnh.
Lục Niệm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đấy, đột nhiện nhớ tới một câu: “Cự tuyệt sắc lang, có một không hai”.
Thật sự có người như vậy.
Mặt của Trần Tương Xán càng trở nên âm trầm, đặc biệt khi nhìn thấy những biến hóa trên mặt Lục Niệm Niệm, trong lòng càng không thoải mái.
“Cậu nhóc cầm tinh con chó sao, mở miệng liền cắn anh em của tôi”.
Mặc dù được ngăn cách bởi cổng sắt, một lũ con trai bộ dạng hung hăng, dường như giây tiếp theo có thể vượt qua chướng ngại vật, bắt nạt cậu thanh niên yếu đuối đứng bên trong.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng chó sủa, chú chó Samoyed trắng so với chủ nhân của nó càng hung dữ hơn.
Vì đề phòng tình hình trở nên xấu hơn, Lục Niệm Niệm nhìn cậu thiếu niên từ nãy đến giờ vẫn chưa nói câu nào, rồi mở miệng nói: “ Cậu là người mới tới đây sao?”
Người đó vẫn không nói gì.
Lục Niệm Niệm tiếp tục nói: “Cậu cắn người là cậu sai, cậu phải xin lỗi cậu ta, rồi chuyện này đến đây kết thúc”.
“Làm sai xin lỗi là được, không nên đánh nhau, suy cho cùng cậu là người mới tới, sau này ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy, đắc tội với mọi người, mọi việc sẽ trở nên phức tạp hơn”.
Không ngờ lão đại có thái độ này, Trương Tiểu Bàn kinh ngạc, không đánh nhau, cứ như vậy là kết thúc mọi chuyện?.
Biểu hiện của Trần Tương Xán còn khó coi hơn ăn phải ruồi: “Lục Niệm Niệm, như vậy là sao?”
Lục Niệm Niệm gật đầu, nhẫn nại chờ đợi tiếng xin lỗi từ người bên trong..
Bên tai chỉ còn tiếng chó sủa.
Lục Niệm Niệm nhìn cậu thiếu niên bình tĩnh và kiêu ngạo, trong lòng không ngừng lo lắng:”Cậu mau nói đi, nói xong mọi chuyện sẽ ổn, chúng ta vẫn có thể làm bạn”.
Bị dáng vẻ kiêu ngạo của cậu trọc tức, Trần Tương Xán đỏ mắt hét lên: “Nói nhanh lên, không có quyền chọn lựa”.
Những người đứng bên ngoài cổng sắt, mặt bị hun đỏ bừng, mồ hôi không ngừng toát ra, có lẽ vì thời tiết nóng như lửa, Lục Niệm Niệm còn đỡ hơn mọi người.
Người bên trong cánh cổng sắt chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu đen đơn giản, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng lại lần nữa chuyển hướng nhìn về phía cô.
Lục Niệm Niệm bị cậu phớt lờ trong thời gian dài, liếm môi và nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đấy. Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi vài độ.
Lục Niệm Niệm đoán có thể là cậu nói lời xin lỗi, trong lòng yên lặng nghĩ, câu tiếp theo nên trả lời như thế nào.
Có thể nói với cậu, đây là chuyện nhỏ, không đánh không quen hoặc trao đổi phương thức liên lạc, thu nhận cậu làm đàn em.
Nghĩ đến điều này, Lục Niệm Niệm mở to hai mắt nhìn cậu, xương cốt người này không đủ mạnh, sau này nếu bị bắt nạt thì cô có thể đứng ra che chở cho cậu.
“ Mau xin lỗi đi, không phải người câm, giả vờ làm gì”.
Bị người ta cắn, Trương Tiểu Bàn cảm thấy choáng váng, ngực vẫn còn đau vì tức giận.
Mí mắt cậu thiếu niên hơi động, môi mỏng từ từ mở ra, cuối cùng một chữ cũng không thoát ra được.
Cảm nhận được ánh mắt cô gái đối diện đang nhìn mình, ánh mắt cậu trở nên u ám và lạnh lẽo, môi cậu mím chặt thành một đường, giống như cậu đang nhẫn nhịn.
Bầu không khí bỗng dưng rơi vào trầm mặc, mọi người đều không nói gì, chú chó Samoyed cũng lười sủa.
“Cái đó…”
Không nói xin lỗi cũng không sao, Lục Niệm Niệm còn chưa nói xong, người nào đó liền dắt chó rời đi.
Dáng người thon dài, khi đi ngang qua Lục Niệm Niệm, trong không khí tràn ngập mùi thuốc
đông y. Ngoài ra còn xen lẫn mùi hương bạc hà.
Cậu thiếu niên nhanh chóng rời đi, bóng lưng cũng nhanh chóng biến mất trong vườn hoa.
Lục Niệm Niệm chú ý đến đôi chân thon dài của cậu, so với Trần Tương Xán còn dài hơn, nên đi nhanh cũng là chuyện thường.
Khi người đó rời đi, còn để lại ánh mắt lạnh lùng cho mọi người, Trương Tiểu Bàn tức giận thở hổn hển, lần sau đừng để hắn gặp lại tên tiểu tử này, còn có con chó đó.
Trên đường về chỉ còn Lục Niệm Niệm và Trần Tương Xán.
Từ lúc nhìn thấy tên tiểu tử thối đó, nha đầu này có gì đó không bình thường, Trần Tương Xán bất chợt nhìn cô, phát hiện mặt cô chuyển thành màu đỏ.
“ Này, sao mặt cậu đỏ vậy?”
Tốc độ của Trần Tương Xán chậm lại.
Lục Niệm Niệm vô thức chạm vào mặt mình, cảm thấy má nóng bừng: “Có vấn đề gì sao?”
Lại còn hỏi lại, Trần Tương Xán đi thẳng đến chỗ Lục Niệm Niệm, chặn đường cô lại.
“Cậu vừa nhìn thấy tên tiểu tử đó liền đỏ mặt”
Chàng trai trước mặt cẩn thận quan sát cô, không bỏ lỡ chi tiết nào. Cậu búng ngón tay vào má cô, chỉ vào gương mặt vẫn đang phiếm hồng, giọng nói vô cùng tệ: “Vẫn còn thấy nóng”.
Lục Niệm Niệm sững sờ, nhanh chóng lấy tay xoa mặt và trả lời: “Ai đỏ mặt, tớ là bị say nắng”.
Môi Trần Tương Xán nhếch lên một nụ cười khẩy.
Say nắng cái rắm, hắn ở bên ngoài lâu như vậy còn không say nắng, nhìn tiểu nha đầu này, nheo mắt liền biết trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
Lục Niệm Niệm không hiểu vì sao tên này lại có phản ứng bất thường như vậy, liền đẩy cậu đi về phía trước.
Trần Tương Xán đi đằng sau cô, gương mặt trống rỗng hỏi: “Cậu nghĩ mình đẹp trai hay tên kia đẹp trai hơn”.
Lục Niệm Niệm đầu cũng không quay lại nói: “ Sao có thể đẹp trai bằng đàn em của tớ”.
Trần Tương Xán không thể bình tĩnh được nữa, bước nhanh đuổi theo cô, nắm tóc đuôi ngựa của cô.
“Cậu chỉ coi mình là đàn em”.
Giọng điệu của cậu trở nên lạ thường còn có chút khó tin.
Lục Niệm Niệm dừng bước chân, nhìn cậu bằng ánh kỳ lạ: “Lẽ nào cậu không để tớ làm lão đại của cậu”.
Giọng nói dần giảm xuống, lời nói của Trần Tương Xán chỉ đến môi rồi nuốt trở lại.
Sắc mặt Trần Tương Xán không được tốt cho lắm, đôi mắt hoa đào đỏ hoe, Lục Niệm Niệm quan tâm hỏi: “ Rau thơm, cậu không bị bệnh chứ?”
Trần Tương Xán tức giận và quay đầu hét lên: “Cậu mới có bệnh”.
Thái độ của người này thật xấu, Lục Niệm Niệm không nói nữa, quay lưng tiếp tục bước về phía trước.
Đằng sau lần nữa truyền tới giọng nói của Trần Tương Xán: “Tốt nhất là say nắng, đừng có mắc bệnh hoa si là được”.
Trần Tương Xán nói xong câu đó, đầu cũng không quay lại cất bước rời đi.
Lục Niệm Niệm sững sờ, nghĩ đến cảnh lúc nãy, cảm thấy thật sự quá tệ.
Đối phương là một thư sinh ốm yếu, mà cô giống như là bắt nạt kẻ yếu.
Vào thời điểm ăn tối, Lục Niệm Niệm bị ông Lục dạy dỗ không ít.
Ông Lục tuôn ra một tràng dài những câu dạy dỗ cô. Lục Niệm Niệm đã tập thành thói quen, bất luận ông nói gì, cô đều ngoan ngoãn đáp ứng, tuyệt đối không cãi một lời.
Mở miệng là bị đánh.
Bà Lục tính cách so với ông Lục tốt hơn nhiều, dịu dàng hơn rất nhiều, hai vợ chồng giống như hai thái cực.
Khi Lục Niệm Niệm giúp bà Lục rửa bát, có nói chuyện về hàng xóm mới tới bên cạnh.
“Bà nội, người mới tới là khách của Tống gia hả bà?”
Lục Niệm Niệm tắt vòi nước, để bát sạch đã rửa sạch vào trong tủ bát.
Bà Lục từ tốn mở cánh cửa tủ, đáp: “Đấy là cháu của ông Tống, đến đây đã được nửa năm rồi”.
Không ngờ đã được nửa năm rồi, Lục Niệm Niệm lặng lẽ gật đầu: “Trước đấy cháu chưa từng gặp qua cậu ấy, hôm nay mới gặp”.
Bà Lục lấy dẻ lau bàn: “ Thằng nhóc đấy, thật đáng thương, tướng mạo anh tuấn, đáng tiếc đầu óc lại không minh mẫn”.
Động tác đặt bát của Lục Niệm Niệm đột nhiên dừng lại: “Cái gì gọi là đầu óc không minh mẫn”.
Bà Lục hạ thấp giọng, chậm rãi nói: “Nghe nói là bị kích động, hiện tại nói còn không lưu loát. Tiểu tử đó nhìn giống như bị bệnh, bà Lục trước đó đã đến nhà họ Tống chơi, mới phát hiện ra thằng nhóc đó không biết nói chuyện, mọi người đều nói thằng nhóc đó bị câm. Điều đáng thương hơn nữa là trên người cậu nhỏ còn có vết thương, một ngày ba bữa đều phải uống thuốc.
Dường như nhớ ra điều gì, bà Lục đột nhiên nói: “ Cháu, không được bắt nạt kẻ yếu”.
Cháu bà từ nhỏ đến lớn đều sống ở quê, nên quen thói ở quê, từ khi chuyển vào đại viện ở cũng là bá vương chuyên bắt nạt kẻ yếu.
Bà Lục trong lòng không yên tâm, sợ cô bắt nạt kẻ yếu, đem thằng nhóc đấy ra chơi đùa.
Lục Niệm Niệm âm thầm thu dọn đồ không nói chuyện, càng không dám nói với bà nội, chiều nay cô cùng một nhóm đàn em đi tìm người ta tính sổ.
Sau bữa tối, bà Lục lấy từ trong sân một giỏ ngô, sau khi luộc chín chọn được vài bắp to và đẹp đưa cho Lục Niệm Niệm và nói: “Niệm Niệm, giúp bà đem cái này sang cho bà Tống”.