Đại hội thể thao kết thúc ở buổi chiều ngày thứ hai, trong lúc đó Lục Niệm Niệm vừa tham gia thi đấu, vừa mang theo Tống Kim Triêu tham quan trường học của mình.
Khi leo đến phòng học trên lầu bốn, Lục Niệm Niệm chỉ vào vị trí chỗ ngồi hàng thứ ba, nói: “Vị trí đó chính là chỗ ngồi của tớ.”
Tống Kim Triêu theo hướng cô chỉ nhìn qua, phòng học sạch sẽ, bàn học đơn nhưng là hai bàn ghép lại với nhau, cậu sững sờ, nhàn nhạt hỏi: “Ngồi bên cạnh cậu là ai?”
Lục Niệm Niệm nắm tay cậu, trên mặt lộ ra ý cười: “Bạn cùng bàn của tớ, hôm qua cậu từng gặp qua, chính là cậu nam sinh đeo mắt kính.”
Nói đến người kia, mắt phượng dài của Tống Kim Triêu híp lại, đối với Phó Chi Hàng cậu có chút ấn tượng, khi Niệm Niệm tham gia chạy tiếp sức, người này đứng trong đám đông, rất là hào hứng cổ vũ cho Niệm Niệm.
Trầm mặc mấy giây, Tống Kim Triêu cau mày, trầm giọng mở miệng: “Cậu có thể đổi bạn cùng bàn không?”
Lục Niệm Niệm nghiêng đầu, không hiểu nhìn cậu: “Phó Chi Hàng là người rất tốt, chúng tớ từ năm lớp mười đã ngồi cùng nhau, quan hệ cũng không tồi.”
Cho nên ý tứ này là sẽ không đổi bạn cùng bàn.
Tống Kim Triêu không tiếp tục nói nữa, Lục Niệm Niệm tiếp tục dắt tay cậu đi về phía trước, từ lầu dạy học đi ra, lại tới bảo tàng lịch sử của trường học, còn có phòng đọc sách.
Một đường đi xuống, cô gái bên cạnh một chút cũng không khó chịu cùng cậu nói về cỏ cây trong vườn trường, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới bạn tốt của cô.
Đây là cùng với thế giới của cậu hoàn toàn khác nhau, cuộc sống sinh động, ở đấy có nhiều loại người khác nhau, mà cùng cô hỗ trợ mật thiết không chỉ có mình cậu.
Vừa nghĩ tới ngày thường Lục Niệm Niệm cũng sẽ cùng người khác mỉm cười như vậy, tất cả hỉ nộ ái ố, bây giờ cậu không nhìn thấy rõ nơi nào, Tống Kim Triêu không thể không thừa nhận, cảm xúc kỳ lạ trong lòng lần nữa lại xuất hiện, cảm giác này đối với cậu mà nói, giống như một liều thuốc điên cuồng kích thích cậu.
Hai người một trước một sau bước đi, người phía sau gọi cô lại: “Niệm Niệm.”
Lục Niệm Niệm nghi hoặc quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay Tống Kim Triêu có chút kỳ quái, tuy rằng nói rất ít, nhưng cùng bình thường chính là không giống nhau.
Tống Kim Triêu vẻ mặt hờ hững, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn cô, đôi mắt âm u, tối đen phản chiếu bóng dáng của cô.
Cậu hỏi: “Cậu thích trường học sao?”
“Còn có những bạn học đó.”
Lưng cậu cõng ánh sáng đứng ở trước mặt cô, giọng nói từ tốn mà trầm, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc đen như mực của cậu, tản ra chút ánh sáng.
“Tớ, Tớ thích.” Giọng nói Lục Niệm Niệm trở nên yếu ớt, nhận ra cậu không vừa ý, giọng nói lộ ra vài phần dè dặt.
Tống Kim Triêu dừng một chút, nếu như bây giờ cậu nói với cô, hi vọng cô có thể rời trường học, sau đó sẽ có giáo viên chuyên môn đến dạy cho cô, trong cuộc sống sau này chỉ có cậu, yêu cầu như vậy Lục Niệm Niệm có thể đáp ứng hay không? Hoặc có thể chán ghét dục vọng chiếm hữu biến thái của cậu?
Thấy Tống Kim Triêu không nói lời nào, Lục Niệm Niệm tiến lên một bước, đến gần chút, nhỏ giọng nói: “Kim Triêu, có phải cậu không thích bọn họ?”
Cô nhớ tới lời của bà Tống, Kim Triêu từ nhỏ đến lớn vẫn không đến trường, đều là gia sư dạy cho cậu, hôm nay lần đầu tiên cậu lĩnh hội trường học náo nhiệt, cậu có phải là tức cảnh sinh tình, đang âm thầm khó chịu?
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của cô gái, Tống Kim Triêu cười khẽ, đưa tay ra vò rối mái tóc mềm mại của cô, may mắn thay mình không có kích động như vậy, đem những lời chưa nói ra chôn chặt trong lòng.
Khi hai người trở lại trên khán đài, bế mạc đại hội thể thao gần kết thúc, Cố Miểu vẫn luôn ngồi trên khán đài chờ Lục Niệm Niệm, lúc này nhìn thấy hai người cùng xuất hiện, nhảy một phát, từ chỗ ngồi nhảy xuống dưới.
Tầm mắt Cố MIểu ở trên hai người bọn họ quét qua một lượt, cuối cùng dừng trên mặt Niệm Niệm: “Niệm Niệm bọn cậu đi đâu vậy, sao bây giờ mới quay trở lại?”
Lúc nãy trao giải cá nhân, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cô, mấy hạng mục giải thưởng đều là Cố Miểu lên sân khấu nhận giúp cô.
Còn chưa đợi Lục Niệm Niệm nói chuyện, Cố Miểu tiến tới bên tai cô bát quái: “Nói, có phải trốn tớ đi làm chuyện xấu?”
Lục Niệm Niệm vội vã phản bác: “Không có! Chính là đi thăm quan trường học một chút mà thôi.”
Cố Miểu cũng không cảm thấy gì, thờ ơ nhún nhún vai.
Cách đấy không xa một người chạy tới, Phó Chi Hàng đặt một đống giải thưởng xuống, nhìn thấy Lục Niệm Niệm mắt sáng lên: “Lúc nữa các cậu có bận không? Không bận thì cùng đi liên hoan.”
Nói xong, Phó Chi Hàng ánh mắt mong đợi nhìn bọn họ.
Cố Miểu hào phóng đáp: “Hay lắm, lớp chúng ta tất cả đều đi phải không?”
Phó Chi Hàng gật đầu, vì ăn mừng đại hội thể thao lần này giành được nhiều giải thưởng như vậy, một số ủy viên lớp tổ chức buổi tụ họp lần này, bạn học trong lớp căn bản đều đi.
Cậu không nhịn được nhìn về phía Lục Niệm Niệm, mà người đàn ông bên cạnh cô, cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, đối diện với mắt người đó, chỉ có lạnh lẽo, Phó Chi Hàng không tự nhiên quay đầu đi, nói chuyện cùng Cố Miểu.
Lục Niệm Niệm suy nghĩ một chút, liền hỏi người bên cạnh: “Kim Triêu, cậu muốn đi không?”
Hai người bọn họ hiếm khi mới có dịp được ở cùng nhau lâu như vậy, Lục Niệm Niệm có chút không tình nguyện đi cho lắm, chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tống Kim Triêu.
Tống Kim Triêu cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tự nhiên có thể nhìn thấy ý tứ muốn biểu đạt của Phó Chi Hàng, trong lòng cậu là từ chối, khi nhìn về phía Lục Niệm Niệm, muốn trưng cầu ý kiến của cô trước.
Người trên khán đài dần tản đi, chỉ có một lớp khác ở lại dọn dẹp bãi tập.
Ồn ào như vậy, khẳng định là Tống Kim Triêu không quen, Lục Niệm Niệm rào trước đón sau từ chối.
Cố Miểu cùng Phó Chi Hàng cũng không nói thêm gì.
Lục Niệm Niệm mang Tống Kim Triêu ăn tối ở bên ngoài, ngày mai là cuối tuần không cần phải vội vã về nhà, sau bữa cơm tối hai người còn có thể tản bộ cùng nhau.
Xuyên qua một loạt quán cơm, cô lôi kéo Tống Kim Triêu đi vào, trong cùng còn có chỗ trống, phía sau bọn họ còn có mấy người ngồi, giống cô đều mặc đồng phục học sinh.
Lục Niệm Niệm: “Quán này cơm rất ngon, tớ thường xuyên cùng Cố Miểu tới đây ăn.”
Đồ ăn chỗ này thiên về cay, mặc dù Lục Niệm Niệm dặn dò bà chủ bỏ ít cay, khi hai bát mỳ được bưng lên, ớt đỏ nổi trên bề mặt vô cùng bắt mắt.
Mùi vị ớt cay còn có chút gay mũi, Tống Kim Triêu nhíu mày, không nói gì, tay cầm đũa đang chuẩn bị ăn.
Lục Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới gì đó, vộ vã mở miệng: “Trước tiên đừng động!”
Nghe được câu nói đó, Tống Kim Triêu không rõ nhìn cô.
Cô gái trước mặt cầm đũa lên, đem toàn bộ ớt trong bát cậu từng quả từng quả toàn bộ gắp ra, đặt ở trong một chiếc bát nhỏ sạch sẽ.
“Tớ nghe chú nhỏ của cậu nói, cậu không thể ăn cay.” Vừa nãy chỉ lo lấp
đầy bụng, ăn cơm mới nhớ tới điều này.
Lục Niệm Niệm có chút áy náy, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm bát Tống Kim Triêu, vẻ mặt nghiêm túc gắp ớt so với làm bài tập vật lý còn nghiêm túc hơn.
Vẻ mặt Tống Kim Triêu sững sờ, ánh mắt lành lạnh lặng lẽ lướt qua gò má nghiêng của cô gái.
Giây phút này, cậu đột nhiên muốn đem cô giấu đi, giấu ở một nơi mà không ai biết.
Ngoài điều này, không còn ý nghĩ nào khác.
Nhìn trong bát ớt đã đã gắp hết, Lục Niệm Niệm cười híp mắt đem bát đẩy về phía cậu, giống như hoàn thành nhiệm vụ vinh quang: “Được rồi, bây giờ có thể ăn.”
Tống Kim Triêu nhếch môi, không tiếng động mỉm cười.
Hoàng hôn cuối hè nhẹ nhàng buông xuống, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, đường dành cho người đi bộ, dòng người chầm chậm bước đi, trong dòng người, Tống Kim Triêu căng thẳng nắm tay Lục Niệm Niệm, để tránh cô bị người đi qua đụng phải.
Lục Niệm Niệm kề sát Tống Kim Triêu, “Kim Triêu, cậu chưa từng tới nơi này phải không?”
Chỗ này là chợ đêm rất náo nhiệt, buổi tối không chỉ bán đồ ăn vặt, bên đường còn có nhiều quầy nhỏ bán quần áo và đồ dùng hàng ngày giá rẻ.
Tống Kim Triêu lắc đầu, thành phố A có rất nhiều chỗ cậu chưa từng đi tới, ngay có thư viện trước đó Lục Niệm Niệm dẫn cậu tới cũng chưa từng đi.
Hai người nói chuyện với nhau câu được câu không, đại đa số thời điểm đều là Lục Niệm Niệm nói, Tống Kim Triêu lẳng lặng nghe.
Đi ngang qua cửa hàng thú cưng, ngoài cửa đặt mấy cái lồng sắt, Lục Niệm Niệm kéo Tống Kim Triêu đi qua, mới phát hiện bên trong có mấy con chuột nhỏ Hamster.
Có một con chuột Hamster màu trắng, trốn ở trong góc không nhúc nhích,giống như một chiếc bánh trôi nhỏ mềm mềm, Lục Niệm Niệm không nhịn được đến gần xem, sau đó nghiêng đầu cười híp mắt nhìn Tống Kim Triêu: “Cậu nhìn nó có giống cậu không?”
Tống Kim Triêu cụp mắt, ánh mắt liền nhìn qua con chuột Hamster, tầm mắt cậu lại dừng trên người Lục Niệm, cậu mím môi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi cậu còn rất nhỏ từng có nuôi một con chuột Hamster, là dì giúp việc Tống gia đưa cho cậu, sau đó bị Thẩm Mạn nhìn thấy, người phụ nữ đó đem lồng trực tiếp ném từ tầng mười xuống.
Lục Niệm Niệm không hề biết những chuyện này, cô ở một bên chơi đùa với chuột Hamster, bộ dáng mềm mại, yên tĩnh quả thực rất giống Tống Kim Triêu.
Trong đám người ồn ào xa xa, hai bóng người quen thuộc lẫn trong đấy, khi nhìn thấy tướng mạo của hai người kia, Tống Kim Triêu trầm mặt, nhẹ nhàng rũ mắt xuống tỏa ra một tầng bóng râm nhàn nhạt.
“Chúng ta về thôi.” Tống Kim Triêu thu hồi ánh mắt, giọng nói đối với cô như cũ vẫn ôn hòa, mà ở đằng xa hai người theo dõi bọn họ lại lẫn nữa trốn trong đám người.
Từ đường đi bộ tới trạm dừng xe bus cách nhau không xa, chầm chầm bước ra khỏi nơi ồn ào đó, hai người tiếp tục sóng vai đi cùng nhau, gió đêm hè mang theo cảm giác mát mẻ, Lục Niệm Niệm bị cậu dắt đi, cảm giác lòng bàn tay dán lại cùng một chỗ, lại có chút mùi vị năm tháng tĩnh lặng.
Lục Niệm Niệm nghiêng đầu, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt: “Kim Triêu, buổi tối cậu có cần quay lại bệnh viện không?”
Thấy cậu gật đầu, cô gái có chút ủ rũ cúi đầu, nhưng nắm tay cậu có chút chặt hơn.
Cô nói: “Tớ chờ cậu xuất viện, về Tống gia rồi, mỗi ngày tớ đều tới tìm cậu.”
Giọng nói Lục Niệm Niệm mang theo tia kiên định, rất nhanh lại nhỏ giọng mở miệng: “Hoặc là tớ tới bệnh viện tìm cậu cũng được.”
Như vậy số lần hai người gặp nhau cũng nhiều hơn.
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu lấy lại tinh thần, đầu cũng quay lại, nắm bàn bày nhỏ nhắn, mềm mại mà tinh tế, nhẹ giọng nói: “Bệnh viện quá xa, tớ có thể đi tìm cậu.”
Lục Niệm Niệm ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn cậu, tràn đầy khao khát: “Vậy có thể ngày nào cũng gặp có được không?”
Tống Kim Triêu đứng ở trước mặt cô, nhẹ giọng mỉm cười, đưa tay ra vò rối mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng đáp ứng: “Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Mấy người phía sau theo dõi bọn họ chính là người của Thẩm Mạn, lúc ở trường học cậu cảm thấy không thích hợp, nghĩ tới đã theo một ngày.
Tống Kim Triêu dự định đưa Lục Niệm Niệm về nhà trước, rồi quay lại bệnh viện.
Phía sau truyền tới một trận tiếng bước chân ầm ĩ, hai người theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy một đám nam sinh đang bước tới đây.
Nam sinh đi đầu tiên, từ đằng xa vẫn luôn nhìn Lục Niệm Niệm, thỉnh thoảng còn cùng người bên cạnh nói gì đó, bộ dáng cợt nhả, giống như một nhóm côn đồ.
Lục Niệm Niệm nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, coi như không có chuyện gì, lại không hề phát giác Tống Kim Triêu bên cạnh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt cậu thiếu niên âm trầm, lông mày tinh xảo nhíu thành một đoàn, ánh mắt im lặng cất giấu tia sáng sắc bén.
Một đám người lắc lư đứng ở trước mặt hai người, đi đầu tiên là Tôn Trì cất tiếng cười, ánh mắt dời từ hướng Lục Niệm Niệm tới thiếu niên bên cạnh, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cậu, không đếm xỉa tới tiến lên: “Đây có phải là Lục Niệm Niệm lớp 6 không?”
“Đã may mắn đụng phải như vậy, vậy thì cho tớ phương thức liên lạc, chúng ta liên lạc tình cảm cũng tốt.”