Dịch: Bảo Bối Dịch Dương
Beta: Nhan Thụy Vy
Từ khi ở Tống gia về, tâm trạng Lục Niệm Niệm rất tốt.
“Sao mà đi lâu như vậy, đã gặp tên nhóc Tống gia.”
Bà Lục đem quần áo ra ngoài ban công phơi, Lục Niệm Niệm nhanh chóng chạy qua giúp, cùng bà Lục phơi quần áo.
“Bà nội, Tống Kim Triêu thật đáng thương.” Lục Niệm Niệm cầm một chiếc áo treo lên dàn phơi.
“Cho nên, bình thường đừng bắt nạt người ta, cháu cũng phải chú ý đến Trần Tương Xán.”
“Trong đại viện, mấy người các cháu là bướng nhất”.
Bà Lục dặn dò, cháu gái bà, bà là người hiểu rõ nhất, bình thường trong viện người tố cáo việc cháu gái làm với bà không ít.
Lục Niệm NIệm: “Bà nội, sao Tống Kim Triêu lại trở nên ngốc”.
Có phải từ khi sinh ra đầu óc đã không minh mẫn?.
Bà Lục nghĩ, sau đó nhớ lại: “Lúc trước đứa trẻ đó rất thông minh, sau đó mất tích một thời gian, nghe nói”.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng ho, ông Lục không biết từ lúc nào đứng sau lưng hai người,trông có vẻ nghiêm túc.
Lời nói của bà Lục đột nhiên dừng lại, Lục Niệm Niệm mới chỉ nghe đến một nửa, liền thúc giục: “Bà nội, vì sao lại mất tích, cậu ấy xảy ra chuyện gì?.
Lục Niệm Niệm muốn biết, nhưng bà Lục lại không nguyện ý nói.
Ông Lục trầm giọng: “Đứa trẻ đấy ra nước ngoài du học mấy năm, gần đây mới trở về.”
Lục Niệm Niệm treo chiếc áo cuối cùng lên giá, bởi vậy, trước đây cô chưa từng gặp qua cậu.
Nhìn thời gian không còn sớm, ông Lục nhanh chóng bảo Lục Niệm Niệm đi nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm làm bù bài tập hè.
Thấy cháu gái chạy biến mất ở chỗ cầu thang, ông Lục nhịn không được than vãn với bạn già.
“Chuyện của nhà người khác, người ngoài nói đều là lời ong tiếng ve. Lần sau đứng nhắc lại nữa”.
Đúng là phụ nữ, Lục Viễn Quốc lắc đầu, chầm chậm bước vào phòng ngủ.
Từ khi chính thức qua lại với Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm cảm thấy, thực ra người này rất hòa đồng.
Tuy cậu không nói chuyện, chỉ giao tiếp bằng ánh mắt nhưng vẫn đủ để giết chết cô.
Buối sáng ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm đứng ở dưới lầu gọi Trần Tương Xán, tên tiểu tử này đến cả mặt cũng không rửa, vội vội vàng vàng mang giày chạy xuống dưới lầu.
“Gọi tớ làm gì, có rắm mau thả”.
Trần Tương Xán vội vàng chạy xuống, đầu còn chưa trải, toàn bộ tóc trên đầu dựng đứng lên giống như cỏ khô.
Bình thường khi ra ngoài, cậu sẽ soi gương trải đầu rất lâu, tạo dáng rất đỏm.
Lục Niệm Niệm không ngờ Trần Tương Xán lại tới nhanh như vậy, nhìn cậu với bộ dáng rất chi là cảm động.
“Rau Thơm, tớ không đánh rắm”.
Lục Niệm Niệm nói rất nghiêm túc.
Trần Tương Xán nhịn không được lườm cô, sau đó dùng tay xoa mái tóc rối. “Mẹ nó, cậu gọi tớ xuống đây, chỉ để nói câu này.
Lục Niệm Niệm: “Không, không, không, tớ tìm cậu có việc”.
Trần Tương Xán khó có dịp nghiêm túc nhìn cô, Niệm Niệm có việc cầu cậu giúp, cậu vẫy tay với cô và nói: “Nói đi, việc gì, để tớ cân nhắc xem có giúp được không?.
Lục Niệm Niệm: “Bình thường chó nhà cậu ăn gì?”
Vừa nãy, gọi cậu to như vậy, Trần Tương Xán còn tưởng phát sinh chuyện gì, hóa ra là chuyện này.
Cậu khịt mũi, lơ dép bước về phía trước: “Chó nhà tớ cái gì cũng ăn”.
Lục Niệm Niệm lại gào lên: “Chó nhà cậu với cậu đều ăn giống nhau”.
Trần Tương Xán tức giận trả lời: “Cậu với chó mới ăn giống nhau”.
Lục Niệm Niệm: “Rau Thơm”.
Trần Tương Xán: “Cậu đừng nói chuyện với ông đây”.
Lục Niệm Niệm còn muốn nói: “Trên lông mày cậu có dử mắt”.
Nghe xong, Trần Tương Xán đột nhiên quay đầu, bộ dạng tức giận: “ Cậu mau cút đi”.
Người này tính khí thật lớn.
Lục Niệm Niệm cảm thấy mình không có nói sai, nếu như ăn giống nhau, cô có thể mang một ít đồ ăn vặt, đưa cho chó nhà Tống Kim Triêu ăn.
Nhà Trần Tương Xán cũng có một con chó, có điều tính khí ngoan ngoãn, cùng chủ nhân của nó khác biệt quá lớn, tên của là trứng ngốc.
Lục Niệm Niệm vẫn đứng ở dưới lầu chưa đi, cô vẫn muốn hỏi Rau Thơm, bình thường cậu ăn gì.
Khi Trần Tương Xán bước xuống lầu lần nữa, cậu đã thay quần áo, đầu tóc cũng đã được chải gọn gàng.
Lục Niệm Niệm biết cậu sẽ quay lại, liền chân chó chạy sang: “Rau Thơm, bình thường cậu ăn gì, còn trứng ngốc nữa?”
Trần Tương Xán sốt ruột đẩy cô sang một bên, tránh xa bộ dạng ngu ngốc của cô: “ Đừng nói chuyện với tớ, tớ sợ bị lây bệnh”.
Lục Niệm Niệm ở sau lưng cậu, bất mãn kháng nghị nói: “ Tớ không có bệnh”.
Trần Tương Xán cúi đầu xuống nhìn cô, lông mày dài rậm, mỉm cười mở miệng: “Bệnh ngốc”.
Tên ngốc này là đang mắng cô.
Lục Niệm vẫn đang nghĩ, nên cho chó ăn gì, nghe thấy câu này, cơ thể liền phản ứng, nhấc chân, đá một phát.
Trần Tương Xán phớt lờ sức mạnh của Lục Niệm Niệm, một cái “ịch” phát ra, mông liền ăn một cú đạp nặng nề.
Sau khi ăn trọn cú đạp, Trần Tương Xán đứng vững, xoa mông, hét lên với Lục Niệm Niệm.
“Trứng Ngốc ăn thức ăn cho chó, cậu hỏi cái này để làm gì?”.
Lục Niệm NIệm: “Thức ăn cho chó là như thế nào?”
Trần Tương Xán mím môi, ngoắc tay với cô: “Lại đây, mình nói cho cậu”.
Lục Niệm Niệm hoạt động gân cốt, lắc lắc cổ tay hướng về phía cậu.
Trần Tương Xán liếc cô, chế nhạo hành động phòng thủ của cô: “Nhà cậu không nuôi chó, mua thức ăn cho chó để làm gì”.
Lục Niệm Niệm cau mày, không nuôi chó không thể mua thức ăn cho chó sao.
Trần Tương Xán vóc dáng cao lớn, đứng trước mặt cô như một bức tường chắn, che đi toàn bộ người cô.
Lục Niệm Niệm phòng bị lui về phía sau một bước: “ Mua thức ăn cho chó, tất nhiên là để cho chó ăn”.
Trần Tương Xán mỉm cười, nhìn cô chằm chằm: “Đừng nói với tớ, cậu là mua đồ ăn vặt”.
Lục Niệm Niệm lười quản cậu lắm mồm: “Thích nói gì thì nói, tớ tự đi mua”.
Nói xong Lục Niệm Niệm cũng không quay đầu, bước về phía trước, Trần Tương Xán đứng tại chỗ mấy giây, một bước thành hai bước đuổi theo cô.
“Cậu là mua thức ăn cho chó, tớ đi cùng cậu”.
Nghe xong câu này liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Đến siêu thị, Lục Niệm Niệm mới phát hiện có nhiều loại thức ăn cho chó, thậm chí có loại còn có công dụng làm đẹp.
Hiện tại thức ăn cho chó thật ngoài sức tưởng tượng.
Người bán hàng đi tới, đầu tiên hỏi, chó của cô thường dùng loại nào và thói quen sinh hoạt, Lục Niệm Niệm nghĩ trong một thời gian ngắn cô không thể nghĩ được, cô chỉ nói: Samoyed, thân hình nhỏ bé, tính khí rất nóng nảy, có thể đang trong giai đoạn trưởng thành.
Trần Tương Xán đứng bên cạnh nghe thấy, cảm thấy
con chó này rất quen thuộc.
Lục Niệm Niệm cầm mấy túi thức ăn cho chó lên, phát hiện thấy không giống nhau, trên mặt bao bì có chữ tiếng Trung còn có chữ tiếng Anh. Cô chỉ vào một hàng chữ tiếng Anh, hỏi Trần Tương Xán đứng bên cạnh: “Câu này có nghĩa là gì”.
Trần Tương Xán liếc nhìn, không biết, bèn đáp: “ Nghĩa là thức ăn cho chó”.
Lục Niệm Niệm chọn mấy túi to, kế hoạch cho chó ăn là một chiến lược lâu dài, cô mua nhiều hơn.
Nếu không lấy cái này, nhìn có vẻ tốt.
Trần Tương Xán lấy gói thức ăn cho chó trong tay cô, đột nhiên nhớ ra điều gì, lông mày xoắn lại, khuôn mặt anh tuấn tối sầm.“Con chó này, tớ có quen.” Khẳng định là có quen, chính là con chó Samoyed nhà Tống Kim Triêu.
Lục Niệm Niệm gật đầu.
“Cậu thực sự mua thức ăn cho con chó hung dữ đó, gạt Trứng Ngốc nhà tớ sang một bên.”
Cái này thì có liên quan gì, Lục Niệm Niệm bị cậu nói đến sững sờ. “Tớ chỉ mua thức ăn cho chó.”
Trần Tương Xán tức giận: “Vì sao cậu lại mua thức ăn cho chó nhà tên đó”.
Lục Niệm Niệm lấy gói thức ăn cho chó từ tay cậu: “Đây là bước đầu tiên trong chiến lược của tớ, cậu thì hiểu gì?”.
Trần Tương Xán bị nghẹn họng bởi cô gái trước mặt, cay mày, xám mặt nói: “Cậu cần chiến lược với ai”.
Trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác bất an.
Lục Niệm Niệm không muốn nói.
Cô không nói, Trần Tương Xán đại khái cũng đoán ra được.
“Không phải nói với cậu, đừng mắc bệnh hoa si, sao cậu không nghe lời”.
Lục Niệm Niệm nhìn cậu, không hiểu Rau Thơm sao lại tức giận như vậy.
“Cậu không sao chứ”。Lục Niệm Niệm mở to mắt, hỏi một cách cẩn thận.
Trần Tương Xán sắc mặt không tốt: “ Cậu không phải nhìn trúng tên tiểu tử đó rồi chứ, nên chó cũng không bỏ qua”.
Lục Niệm Niệm:??? Lục Niệm Niệm đẩy Trần Tương Xán ra, đi thẳng đến quầy thu ngân.
Trần Tương Xán cho rằng cô không hiểu rõ tình hình, chạy theo đằng sau cô mở miệng: “Tên tiểu tử đó là một thằng ngốc, cậu có biết không?”.
Lục Niệm Niệm đứng xếp hàng, đầu cũng không quay lại: “Tớ biết”.
“Hơn nữa còn là một thằng câm ” Trần Tương Xán với cô đứng cách nhau bởi một người, còn có một chiếc xe đẩy. Lục Niệm Niệm quay đầu, gần như là gầm lên: “ Tớ đều biết, không cần cậu nói”.
“Biết rồi vẫn thích cậu ta”.
Nghe người khác nói Tống Kim Triêu vừa ngốc vừa câm, Lục Niệm Niệm liền tức giận, Trần Tương Xán không cần quản nhiều như vậy.
Người phía sau không ngừng lảm nhảm, Lục Niệm Niệm tức giận liếc cậu.
Đợi đến lượt cô, người phía sau đi lên, ném hai túi thức ăn cho chó cùng loại.
Cậu nói: “Giúp tớ thanh toán”.
Lục Niệm Niệm thở dài trước những lời nói xấu xa của cậu, tự mình nhặt thức ăn cho chó lên, không nói hai lời đi thẳng về phía trước.
Trần Tương Xán đứng sau lưng, gọi cô rất nhiều lần, cuối cùng thanh toán tiền, cầm thức ăn cho chó đuổi theo.
Phía trước, Lục Niệm Niệm rảo bước nhanh hơn. Trần Tương Xán ba bước thành hai bước đuổi theo, trực tiếp nắm chặt áo của cô.
“Lục Niệm Niệm, chạy cái gì mà chạy”.
Lục Niệm Niệm vẫn còn tức giận, hung dữ trừng mắt: “Về sau, cậu phải gọi tên của cậu ấy, không được phép gọi cậu ấy ngốc”.
“Thật không lễ phép”.
Nghe xong, Trần Tương Xán im lặng, vì điều này mà tức giận.
“A, vậy tôi gọi cậu ấy là thằng câm cũng được vậy”.
Không biết vì sao, Lục Niệm Niệm và cậu vì chuyện này mà lại tích cực như vậy, Trần Tương Xán cảm thấy khó chịu và phẫn nộ.
“Não của cậu ấy vốn dĩ không minh mẫn, cậu nói không sai”.
“Được” Lục Niệm Niệm gật đầu, lười cùng cậu nói đạo lý. “Vậy cậu sau này đừng nói chuyện với tớ”.
Trần Tương Xán bướng bỉnh đứng trước mặt cô: “Tớ không đáp ứng”.
Lục Niệm Niệm đột nhiên dùng lực đẩy cậu ra, chạy đi: “Tớ không muốn nói chuyện với cậu”.
Trần Tương Xán đuổi theo đằng sau Lục Niệm Niệm, vừa tức giận vừa khó chịu.
Cậu chạy đến bên cạnh cô gào lên: “ Cậu đột nhiên vì một người đàn ông mà đối xử với tớ như vậy? Chẳng nhẽ lương tâm cậu không đau sao”.
Thân ảnh cô gái càng lúc càng đi xa. Cho đến khi thân ảnh cô gái biến mất, Trần Tương Xán chán nản đá hòn sỏi dưới chân, trong lòng uất ức. “Trứng Ngốc nhà tôi chưa từng được ăn thức ăn cậu mua”.