Tổng bộ Phong Mãn Lâu ở nơi phồn hoa nhất Đông Tề, nhưng tại Tây Sở cùng Bắc Yên đều có phân lâu, đều trong kinh thành Bắc Yên và Tây Sở, phụ trách xử lý tình báo hai nước.Lâu chủ phân lâu Bắc Yên, Tam Mục Thần Tề Nguyên Lễ đã hơn năm mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, mặc một bộ áo gấm nhưng khí thế lại lười nhác, cả ngày chỉ thích bưng một ấm tử sa đã hơn ba mươi năm tuổi, vừa phơi nắng vừa đọc tình báo từ khắp các nơi trên Bắc Yên đưa tới, như một ông lão tuổi xế chiều.Trên trán Tề Nguyên Lễ có một ấn ký màu đỏ như con mắt thứ ba, đây cũng là lý do hắn có danh hiệu Tam Mục Thần, ý là dùng ba con mắt nhìn hết mọi động tĩnh trên giang hồ.Nhưng thực tế ấn ký trên trán Tề Nguyên Lễ là do hắn liều mạng chém giết với người khác, bị người ta dùng chỉ lực mạnh mẽ lưu lại.
Trận chiến đó mặc dù hắn giế t chết được đối phương nhưng một chỉ của đối phương cũng thiếu chút nữa khiến hắn nổ đầu, xương đầu suýt nữa vỡ vụn.Sau đó thần y cứu sống Tề Nguyên Lễ đã nói, với thương thế như vậy Tề Nguyên Lễ còn sống được quả là kỳ tích.Cũng chính do lần đó, Tề Nguyên Lễ luôn nói mình là người từng chết một lần, đã trải nghiệm cảm giác tử vong, cho nên giờ hắn thích nhất là phơi nắng, chỉ có ánh mặt trời ấm áp mới khiến hắn có cảm giác mình còn sống, mình là người sống.Ngay lúc Tề Nguyên Lễ híp mắt thảnh thơi phơi nắng, một võ giả hơn ba mươi tuổi đi tới chắp tay nói: “Lâu chủ, phân đà Lâm Trung Quận đưa một tin tới, cần ngài tự phê duyệt.”Tề Nguyên Lễ nhận lấy tình báo rồi tùy ý khoát tay nói: “Đã nói bao lần rồi, ta chỉ là phó lâu chủ mà thôi, lâu chủ chân chính không ở đây, đừng gọi sai nữa.”Võ giả Phong Mãn Lâu kia chỉ cười cười, không tiếp lời.Thân là người buôn tình báo trên giang hồ có ai là kẻ ngốc? Đều là người thành tinh.
Phó lâu chủ chẳng phải cũng là lâu chủ? Nếu hắn thật sự mở miệng gọi phó lâu chủ, có lẽ Tề Nguyên Lễ lại càng chướng tai.Nhận lấy tình báo, Tề Nguyệt Lễ lật ra đọc, hắn ồ lên một tiếng nói: “Bên Lâm Trung Quận lại muốn đề cử một võ giả xuất thân dân dã tiến vào Long Hổ Bảng ư? Thật thú vị.”Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu chỉ liệt kê những tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ.
Do tài nguyên và xuất thân nên bảy phần mười võ giả trên Long Hổ Bảng đều xuất thân đại thế gia đại môn phái.Chỉ có những võ giả từ nhỏ đã có xuất thân tốt, căn cơ cực kỳ vững chắc mới có thể bộc lộ tài năng khi tới tuổi thanh niên, gây dựng được thanh danh cho bản thân.
Võ giả xuất thân dân dã muốn có chút thành tích cũng cực kỳ khó khăn.Người mà phân đà Phong Mãn Lâu ở Lâm Trung Quận đề cử không phải ai khác, chính là Sở Hưu.Với kiến thức của Tề Nguyên Lễ, sau khi đọc chiến tích liên tiếp kinh người của Sở Hưu cũng không khỏi cảm thán, đã lâu rồi không thấy người trẻ tuổi nào thủ đoạn sắc bén như vậy.Đặc biệt là cuối cùng Sở Hưu dùng thân phận Thanh Long Hội hủy diệt Nhạc gia.
Chuyện này càng thêm kinh diễm, lợi dụng sơ hở trong lòng người của Nhạc gia, cuối cùng trực tiếp diệt môn.“Võ lâm Bắc Yên còn có người trẻ tuổi tài năng như vậy ư! Không tệ, không tệ! Chỉ đáng tiếc, ai biết hai mươi năm sau hắn còn có thể tiếu ngạo giang hồ khuấy đảo phong vân, từ Long Hổ Bảng bước lên Phong Vân Bảng không.”Lời cảm thán này của Tề Nguyên Lễ không phải coi thường Sở Hưu mà là một thống kê trong mấy năm gần đây của Phong Mãn Lâu đối với thế hệ trẻ tuổi tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.Mỗi thời đại Long Hổ Bảng nói là hai mươi năm nhưng thực tế chỉ mười mấy năm mà thôi.
Trong mười mấy năm đó những tuấn kiệt trẻ tuổi hoặc chết yểu giữa đường đời hoặc trở thành đại nhân vật khuấy đảo phong vân giang hồ, hoặc bị người mới đẩy xuống, gần như không ai ở được trên Long Hổ Bảng đủ hai mươi năm.Mỗi thời đại Long Hổ Bảng chỉ có trăm người, mà tỷ lệ chết yểu trong số trăm người đó còn lên tới bốn phần mười.Đây là một tỷ lệ kinh khủng, mỗi thời đại đều có võ giả trẻ tuổi chết đi, nhưng trên Long Hổ Bảng lại là cây to đón gió lớn, bọn họ là những người chết nhanh nhất.Mà trong số những người chết yểu giữa đường này, những ai xuất thân môn phái lớn còn dễ nói, dù sao họ cũng có chỗ dựa, chỗ che chở.Tỷ lệ tử vong cao nhất thật ra là những người xuất thân dân gian như Sở Hưu.Đương nhiên mặc dù Sở Hưu xuất thân dân dã nhưng giờ y đã gia nhập Thanh Long Hội, cũng coi như có Thanh Long Hội làm chỗ dựa.
Bằng không Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang đã không hủy bỏ lệnh truy nã y.
Mà trên tình báo còn ghi lại Yến Đình Đình con gái chưởng môn Thần Vũ Môn đang kêu gào muốn giết tới phân đà Thanh Long Hội, làm thịt Sở Hưu.
Kết quả giờ đã bị phụ thân nhốt lại, cấm túc.Võ giả Phong Mãn Lâu bên cạnh hắn nói: “Lâu chủ, dựa theo chiến tích của Sở Hưu này đối phương đã đủ tư cách đứng trên Long Hổ Bảng.
Giờ vấn đề duy nhất là thứ hạng của hắn là bao nhiêu.”Tề Nguyên Lễ hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ nên là bao nhiêu?”Võ giả kia nói thẳng: “Sở Hưu đã bước vào Nội Cương cảnh, còn dùng sức mình mình diệt cả Nhạc gia, thực lực cùng chiến tích này đủ đứng trong mười hạng đầu!”Tề Nguyên Lễ lắc đầu :”Đúng là đủ đứng trong mười hạng đầu nhưng hắn lại không thể đứng trong mười hạng đầu.”Võ giả kia nghi hoặc: “Vì sao? Lúc trước khi Nhiếp Đông Lưu lên bảng chỉ là trong nhóm hai mươi, sau trận chiến với Hắc Vân thập bát trại mới trực tiếp tiến vào