Con thuyền nhỏ đi về phía Thủy Vân Quan bên bờ Kính Hồ, ba người Sở Hưu ngồi trên mũi thuyền uống rượu nói chuyện phiếm, Lý Bất Tam ngồi dưới đuôi chèo thuyền, có điều lúc này hắn không hề có gì oán trách, thậm chí trong lòng còn vui mừng như điên.Hắn chẳng qua là võ giả tầng chót nhất tại Tế Châu Phủ, thế nhưng giờ lại được chèo thuyền cho ba tuấn kiệt có thứ hạng cao trên Long Hổ Bảng, cái này nói ra cũng là một trải nghiệm đủ để sau Thần Binh Đại Hội này hắn khua môi múa mép ba năm không hết.Sau khi đến bên kia bờ, Sở Hưu phát hiện Thủy Vân Quan này thật sự là một gian miếu nhỏ, chỉ có một đạo quán cùng vài phòng khách mà thôi.Bên ngoài Thủy Vân Quan có một loạt đình nghỉ chuyên dành cho những du khách dạo chơi quanh Kính Hồ nghỉ ngơi.Lúc này ngoài khu đình xung quanh đã có tới vài trăm võ giả, có tán tu cũng có võ giả đại thế gia, thấy ba người đến đây ai nấy bàn tán ầm ĩ, nhưng lại bất giác tránh đường nhường vị trí trung ương tốt nhất cho bọn họ.Mạc Thiên Lâm là người thế lực bản địa Đông Tề, ở đây phân nửa là võ giả Đông Tề, thấy Mạc Thiên Lâm tới đương nhiên phải nể mặt hắn.Bên phía Tây Sở cũng có vài võ giả tới chào hỏi Tạ Tiểu Lâu, hiển nhiên có quen biết với vị tuấn kiệt Long Hổ Bảng nổi danh đất Tây Sở này.Ngược lại trong số này danh tiếng của Sở Hưu là nhỏ nhất, không mấy ai biết đến y.
Chỉ có một số người Bắc Yên nhận ra Sở Hưu, hơn nữa trong đó còn có người quen của Sở Hưu, Bạch Vô Kỵ.Thấy Sở Hưu tới đây, Bạch Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tên Sở Hưu này đi chung với Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu từ lúc nào?Mặc dù hắn rất ngứa mắt với Sở Hưu nhưng giờ Thần Binh Đại Hội sắp khai mạc, hắn cũng không muốn phí công phí sức tại đây, cho nên chỉ hừ lạnh với Sở Hưu chứ không nói thêm gì.Bên kia Tạ Tiểu Lâu thấy biểu cảm của Bạch Vô Kỵ bèn nhỏ giọng nói với Sở Hưu: “Có thù à?”Sở Hưu thản nhiên nói: “Là hắn có thù với ta chứ không phải ta có thù với hắn.
Trước đó ta từng có xung đột với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn.
về sau Phong Mãn Lâu lại xếp ta lên trên Bạch Vô Kỵ, trong lòng hắn vẫn ấm ức không vui, mấy ngày trước còn định gây sự với ta trên Tụ Long Các, Mạc huynh cũng chứng kiến chuyện đó.”Mạc Thiên Lâm nghe vậy lắc đầu nói: “Bạch Vô Kỵ quá coi trọng danh lợi được mất, cần biết thực lực không phải theo lời Phong Mãn Lâu mà do bản thân chúng ta đánh ra.Trương Thừa Trinh chiếm hạng nhất Long Hổ Bảng hơn mười năm, giờ Phong Mãn Lâu có nói hắn không phải đệ nhất cũng có ai tin?Nếu Bạch Vô Kỵ mà có thực lực, cho dù Phong Mãn Lâu xếp hắn dưới hạng cuối cùng, người trong giang hồ cũng chẳng đồng ý.”Sở Hưu lắc đầu nói: “Đáng tiếc trong giang hồ hai thứ danh lợi là khó buông bỏ nhất.
Có điều Bạch Vô Kỵ có thể buông xuống hay không ta cũng mặc kệ, điều kiện tiên quyết là đừng có chọc vào ta.”Đám người ngồi trong đình nghỉ mát một hồi, trong Thủy Vân Quan bỗng có một đạo sĩ chừng hơn sáu mươi tuổi bước ra, đạo bào màu xám cực kỳ sạch sẽ, mái tóc trắng xám, tinh khí thần đều không tệ.Sở Hưu ồ lên một tiếng, y cảm nhận được một cảm giác rất kỳ lạ từ người lão đọa sĩ này, không nói rõ được cũng không miêu tả được, nếu cố gắng hình dung thì chỉ có hai chữ ‘tự nhiên’ tương đối phù hợp.Đúng vậy, không phải khí thế trên người võ giả mà là một loại cảm giác hết sức tự nhiên.Thấy Huyền Thành đạo trưởng đi ra, một số võ giả tán tu xung quanh thi lễ, chào hỏi một tiếng, hết sức khách khí.Những võ giả tán tu này bình thường không có sư phụ dạy dỗ, tu vi tiến triển phải do bản thân tự lĩnh ngộ, thường phải kẹt trên một bình cảnh khá lâu.Không biết ai là người đầu tiên tình cờ đi ngang qua Thủy Vân Quan nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo cho những tiểu đạo đồng.
Rõ ràng chỉ là những đạo lý hết sức đơn giản, thậm chí đến mức thô thiển, nhưng lại khiến võ giả kia hiểu ra, lập tức đốn ngột, có thể đột phá.Sau khi tin tức này lan truyền, không ít võ giả tán tu ngày ngày đều tới nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo.
Đương nhiên không phải ai cũng được lợi, có điều mọi người đều thống nhất cho rằng Huyền Thành đạo trưởng giảng rất hay, một số kinh điển Đạo gia tối nghĩa khó hiểu qua miệng của Huyền Thành đạo trưởng lại trở nên đơn giản dễ học.
Chuyện này thật sự giúp một số võ giả tán tu tu luyện công pháp Đạo gia có thu hoạch.Những người ở đây khi không hiểu đều lên tiếng lĩnh giáo Huyền Thành đạo trưởng, chỉ có điều Huyền Thành đạo trưởng lại nói mình không biết võ công, chỉ đọc kinh văn của Đạo gia mà thôi.
Cho nên nếu có ai tới thỉnh giáo hắn đều hiền hòa trả lời, đương nhiên vấn đề nhất định không được liên quan tới võ công.Nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, ánh mắt Huyền Thành đạo trưởng thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng hắn cũng không ngờ hôm nay lại có nhiều người tới như vậy, hơn nữa trong số này còn có không ít tuấn kiệt trẻ tuổi tu vi cao thâm.Có điều Huyền Thành đạo trưởng cũng không nói nhiều, tiểu đạo đồng mười mấy tuổi phía sau hắn cầm bồ đoàn nhu thuận ngồi dưới Huyền Thành đạo trưởng, ra vẻ lắng nghe.Huyền Thành đạo trưởng không cầm sách vở gì, hắn chỉ tiện tay lấy một cây phất trần ra nói với sáu tiểu đạo đồng: “Hôm nay chúng ta giảng tới Ngũ Khí Triều Nguyên.”Lời này vừa nói ra, ngoại trừ những võ giả từng nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo, những người khác đều sửng sốt.Một đạo sĩ bình thường giảng giải cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cho một đám trẻ con chưa từng học võ công? Điên rồi ư?Một số võ giả xuất thân thế lực lớn lại âm thầm cười lạnh, trước còn nghe nói đại sĩ này có chút bản lãnh, giờ xem ra chỉ là thằng điên mà thôi.Một đạo sĩ bình thường lại dám giảng về Ngũ Khí Triều Nguyên, không khéo hắn còn chưa từng thấy cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên nữa là!Phản ứng của