Trên giang hồ rất ít người nghĩa bạc vân thiên, nhưng kẻ sống thực tế lại rất nhiều.
Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm không phải người nghĩa bạc vân thiên nhưng cũng không tới mức sống quá thực tế.Tạ Tiểu Lâu chịu kết giao với Sở Hưu là do Lã Phụng Tiên, Mạc Thiên Lâm kết giao với Sở Hưu là do hiếu kỳ, lại thêm bản thân hắn là người hiền hòa, thích kết giao bằng hữu với mọi người.Giờ bọn họ mới quen Sở Hưu được nửa ngày, bảo họ liều mình quyết đấu sinh tử vì Sở Hưu, chuyện này họ không làm được.Cũng như Tạ Tiểu Lâu đã nói, bọn họ cùng lắm chỉ làm được chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giữ được mạng cho Sở Hưu mà thôi.
Như vậy đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.Chuyện này không phải do họ lạnh lùng, mà thân trong giang hồ, phần lớn mọi người chỉ có thể làm vậy.Cũng như bản thân Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm, hai người là hảo hữu đã vài năm, nhưng cho dù như vậy sau lưng họ cũng có thế lực của mình, không thể liều mình vì đối phương được, cùng lắm chỉ có thể giúp trong giới hạn bản thân.Huống hồ hai người bọn họ còn muốn xem thực lực chân chính của Sở Hưu rốt cuộc ra sao.
Với những võ giả có thân phận như Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm, muốn kết giao bằng hữu với họ, hoặc phải có thân phận hoặc thực lực tương đương hay mạnh hơn bọn họ.
Hạng phàm tục thậm chí không có tư cách kết giao với họ.Mà lúc này giữa trường, tất cả mọi người nhìn Sở Hưu đầy kích động, áp lực đó khiến Sở Hưu cũng cảm thấy nặng nề, đồng thời còn cảm thấy mọi chuyện thật quá hoang đường.Bước chân vào giang hồ đã bao lâu như vậy, do quen thuộc với nội dung cốt truyện nên phần lớn thời gian Sở Hưu đều có thể lẩn tránh nguy hiểm, ngay cả lúc đối mặt với Thiên Tội đà chủ, Sở Hưu cũng có thể vận dụng ưu thế nội dung cốt truyện kéo người của Bạch Hổ Đường tới, thoát khỏi vòng hiểm nguy.Còn lần này lại chỉ đơn giản là chuyện bất ngờ, y không nghĩ tới Yến Đình Đình lại xuất hiện tại đây cũng không ngờ nổi hận ý của cô ả với mình lại sâu sắc đến vậy, thậm chí không tiếc lấy bản thân ra trả giá cũng muốn gi ết chết y.Đối mặt với hiểm cảnh như vậy, Sở Hưu lại thở phào một lực, áp lực bên ngoài càng nặng nề lại càng khiến y thêm tỉnh táo, một loại tỉnh táo có thể xưng là điên cuồng!Ký ức hai kiếp dung hợp, trước nay vẫn dùng Sở Hưu kiếp trước là chủ, nhưng Sở Hưu kiếp này lại nhiễm thêm tính điên cuồng bạo ngược tại khu mỏ quặng Nam Sơn.Tính cách đó đã rất lâu rồi không xuất hiện, nhưng dưới áp lực bên ngoài như vậy, luồng cảm xúc điên cuồng bạo ngược ẩn sâu trong linh hồn Sở Hưu lại lặng lẽ tỏa ra.Ngẩng đầu lên, Sở Hưu lạnh lùng cười với những người xung quanh nói: “Tất cả đều muốn mạng của ta để kiếm lợi đúng không? Vậy xông cả lên!”Mọi người xung quanh chân mày cau lại.Người bình thường thấy cả trăm võ giả cùng cấp vây công sợ rằng suy nghĩ đầu tiên là giết một con đường máu bỏ trốn, đâu như Sở Hưu lại dám chủ động khiêu khích, đúng là tự tìm đường chết.Chỉ có điều vừa rồi Sở Hưu xuất đao giế t chết võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, dư uy giờ vẫn còn vang vọng.
Mặc dù mọi người đều biết đó là do sức mạnh bộc phát của Sở Hưu, không phải thực lực chân chính của y, nhưng ai dám đặt cược? Người đầu tiên xuất thủ rất có thể sẽ bị mọi người coi như tốt thí bỏ mặc cho cho chịu chết, để kẻ đứng sau kiếm lợi.Thấy mọi người xung quanh không ai dám ra tay, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười điên cuồng: “Nếu các ngươi không dám tới, vậy tốt, để ta!”Dứt lời Sở Hưu trực tiếp bước ra một bước, tay niết Nội Phược Ấn, khoảnh khắc đó tốc độ y bùng phát lên cực hạn, Hồng Tụ Đao trong tay đỏ thẫm như máu.
Lưỡi đao thôn phệ vô số tính mạng, đã mang theo tử khí lạnh lẽo.
Huyết Luyện Thần Cương được Sở Hưu phát huy tới cực hạn, đao ảnh đỏ máu rực rỡ lập tức bao phủ đầy trời đánh về phía Ác Hổ - Bành Tội kia!Uy thế đao này mặc dù không bằng A Tỳ Đạo Tam Đao mà Sở Hưu trực tiếp bộc phát ra nhưng cũng hết sức kinh người, tối thiểu Bành Tội đứng mũi chịu sào thậm chí chỉ muốn chửi bậy.Nơi này có hơn trăm người bao vây Sở Hưu, bốn phương tám hướng đều người với người, sao tên Sở Hưu này lại nhắm thẳng vào mình? Nhiều người như vậy chẳng lẽ chỉ hắn trông dễ bắt nạt nhất?Chỉ có điều dưới đao cương vô cùng kinh khủng của Sở Hưu, Bành Tội cũng chẳng kịp oán thán gì.
Hắn gầm lên một tiếng, lưỡi rìu lớn trong tay bộc phát ra cương khí màu đen kịt, một búa chém ra, lập tức tạo thành tiếng nổ ầm ầm, cương khí đó thậm chí ngưng tụ thành hình hổ đen, uy mãnh lạ thường.Bành Tội này có thể gây dựng thanh danh không tệ tại Đông Tề, thậm chí bị triều đình Đông Tề truy sát vẫn sống được, đủ chứng minh thực lực bản thân hắn.Hắn không học qua võ kỹ quá cao thâm nhưng thiên phú dị bẩm, lực lượng cùng cương khí bản thân đều vô cùng hùng hậu, cùng cấp khó ai chống được ba búa của hắn.Thế nhưng giờ người mà hắn phải đối mặt lại là Sở Hưu, một búa mang theo hư ảnh hắc hổ xé gió đánh tới, song lại vỡ vụn trước Huyết Luyện Thần Cương.
Hồng Tụ Đao mảnh khảnh va chạm cùng lưỡi búa cao chừng nửa người của hắn, lập tức khiến lưỡi búa lớn của Bành Hổ chia nắm sẻ bảy.Một tiếng nổ cương khí vang lên, thân thể Bành Tội bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi, ánh mắt đầy kinh hãi.Hắn am hiểu nhất là lực lượng, nào ngờ lực lượng của hắn lại không đỡ nổi một đòn của Sở Hưu!Hơn nữa lúc này vẫn chưa hết, thân hình Sở Hưu lại đánh về phía hắn, Bành Tội cuống quít hét lớn: “Đừng nhìn nữa! Cùng ra tay đi! Các ngươi còn do dự như vậy đừng nói một trăm người, cho dù một ngàn người cũng bị