Cảnh tượng đột ngột này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, ngay bản thân Sở Hưu cũng không phát giác kẻ này xuất hiện từ lúc này.Bóng người đột nhiên moi tim kia mặc một bộ y phục màu đen, khoảng hơn hai mươi tuổi tướng mạo thanh tú, dáng người hơi gầy nhưng ánh mắt lại có một màu đỏ rực quỷ dị, gương mặt luôn treo nụ cười đầy tà khí.
Đặc biệt là lúc này tay hắn đang cầm một quả tim dính đầy máu tươi, bộ dáng còn giống tên điên hơn Sở Hưu lúc đại sát tứ phương tại Thủy Vân Quan ngày trước.Đám người đột nhiên im bặt một hồi, sau đó có người hô lớn: “Là hắn! Liệp Tâm Nhân Ma - Đồng Khai Thái!”Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao, xét theo danh tiếng, kẻ này còn nổi danh hơn Sở Hưu.Sở Hưu ngày trước từ võ giả tán tu không xu dính túi bước lên hạng mười tám Long Hổ Bảng đã rất kinh khủng rồi, nhưng Đồng Khai Thái còn làm chuyện đáng kinh ngạc hơn, hắn trực tiếp từ tán tu ma đạo lên hạng mười ba Long Hổ Bảng.Chuyện khiến Đồng Khai Thái nổi tiếng giang hồ chính là hắn từng giết đệ tử tinh anh của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, đồng thời còn giết người moi tim, cuối cùng khiến cho Long Hổ Sơn nổi giận điều động đông đảo cao thủ truy sát, thế nhưng kết quả cuối cùng lại là bị Đồng Khai Thái chạy trốn.Hai năm gần đây Đồng Khai Thái không hề xuất hiện, mọi người còn tưởng hắn trốn trong núi hoang Tây Sở không dám ra, ai ngờ hôm nay hắn lại nghênh ngang xuất hiện tại đây, còn giế t chết một võ giả Kiếm Vương Thành ngay trước mặt mọi người.Những võ giả Kiếm Vương Thành khác sau khi thấy Đồng Khai Thái giết một người phe mình lập tức lùi ngay lại, tay cầm kiếm càng run lẩy bẩy.Vừa rồi nghe Sở Hưu nói tha cho bọn họ một lần, đám người này như được sinh ra lần nữa, thở phào một hơi.Nào ngờ tiếng thở phào còn chưa dứt, lại một ma đầu khác xuất hiện! Xét theo hung danh, trên giang hồ Đồng Khai Thái còn cường thịnh hơn so với Sở Hưu.“Ngươi có thù với người của Kiếm Vương Thành à?” Sở Hưu nhìn Đồng Khai Thái, đột nhiên hỏi.Đồng Khai Thái nhếch miệng cười cười nói: “Không có thù gì, ta chỉ có thù với đám lỗ mũi trâu Thiên Sư Phủ mà thôi.
Chẳng qua ta vẫn luôn muốn nếm thử mùi vị quả tim kiếm khách mà thôi, vừa hay ngươi không giết bọn chúng, vậy ta giúp ngươi giết.
Tận dụng rác rưởi thôi mà.”Nói xong cánh tay Đồng Khai Thái đột nhiên bùng lên một luồng huyết mang, trái tim kia không ngờ lại nhanh chóng khô héo trên tay hắn, cuối cùng hóa thành bột phấn rơi xuống mặt đất.
Gương mặt Đồng Khai Thái đỏ bừng, thậm chí hắn còn nhắm mắt lại như đang hưởng thụ.“Chậc chậc, đúng là tim của kiếm khách có khác, không tệ không tệ.
Đáng tiếc tên Tam Hoa Tụ Đỉnh kia bị ngươi phế mất rồi.
Lấy tim người phải tươi mới ngon.”Mọi người xung quanh thấy cảnh này toàn thân phát lạnh.Trước kia trên giang hồ đều đồn đại Đồng Khai Thái thích ăn tim người, giờ xem ra lời đồn này là giả nhưng cũng coi như có nửa là thật.Đồng Khai Thái mặc dù không thật sự ăn tim người nhưng rõ ràng hắn tu luyện bí pháp nào đó có thể hấp thu lực lượng khí huyết trong trái tim để tăng cường lực lượng bản thân.Ma công vốn bị mọi người trong giang hồ bài xích, mà thứ bọn họ căm ghét nhất là những bí pháp tà ác tới cực điểm trong số Ma công như loại của Đồng Khai Thái.Nhìn Đồng Khai Thái, Sở Hưu đột nhiên lạnh lùng nói: “Đám người này là ta thả, nếu ta không để ngươi giết bọn chúng thì sao?”Sở Hưu đương nhiên không hảo tâm tới mức muốn giúp người của Kiếm Vương Thành, nhưng hắn không muốn cõng tội thay cho Đồng Khai Thái.Y vừa phế bỏ Phí Mặc, Đồng Khai Thái lại ra tay giết sạch đám người Kiếm Vương Thành, theo tính cách đám Kiếm Vương Thành kia, khoản nợ này chắc chắn sẽ tính lên đầu y.Bị Kiếm Vương Thành ghi hận cũng chẳng sao, dù sao Sở Hưu cũng đắc tội triệt để với Kiếm Vương Thành rồi, nhưng Sở Hưu không muốn không dưng gánh tội cho kẻ khác.Những người này y có thể giết, nhưng người khác không thể giết!Nụ cười trên khóe miệng Đồng Khai Thái dần dần biến mất, hắn híp mắt nói: “Ngươi không giết còn không cho ta giết? Ngươi đã biến đệ tử tinh nhuệ Kiếm Vương Thành thành tàn tật rồi, giờ không giết mấy tên này chẳng lẽ tưởng Kiếm Vương Thành sẽ không hận ngươi hay sao?”Sở Hưu bước lên trước một bước, thản nhiên nói: “Kiếm Vương Thành có hận ta hay không là chuyện của ta, đám người này ta có thể giết nhưng ngươi lại không được.Đồng Khai Thái, ngươi ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi muốn giết người thì tìm lúc khác, ta cũng chẳng quản.
Nhưng đừng có gây chuyện trước mặt ta.”Đồng Khai Thái này càng giống kẻ điên hơn Sở Hưu.
Bình thường Sở Hưu luôn rất bình tĩnh, còn Đồng Khai Thái này cứ thi thoảng lại nổi điên.Nếu hắn âm thầm động thủ, đừng nói hắn giết người của Kiếm Vương Thành, có giết ai Sở Hưu cũng mặc kệ.Còn giờ hắn nhất quyết chọn giết người ngay sau khi Sở Hưu vừa động thủ, như vậy rõ ràng đang trêu chọc Sở Hưu, rõ ràng là ăn no dửng mỡ đi gây chuyện, không phải thằng điên thì là gì?Lúc này nghe Sở Hưu nói vậy, Đồng Khai Thái lại nhếch miệng: “Vậy nếu ta nhất quyết muốn giết thì sao? Ngươi ngăn ta chắc?Ta vừa tới Tế Châu Phủ mấy ngày, nghe nói ngươi cũng rất nổi danh, ai cũng nói ngươi là người có khả năng thắng lần Thần Binh Đại Hội này nhất.Ta chẳng hứng thú gì với cái Thần Binh Đại Hội bỏ đi này, có điều gần đây ta gia nhập Tà Cực Tông, mấy lão già bọn họ muốn ta ra ngoài gây chút động tĩnh.
Vừa hay, ngươi đã nổi tiếng như vậy, nếu ta móc tim ngươi ra, có phải danh tiếng ta sẽ lớn hơn ngươi không?”Nghe xong lời này, mọi người lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Gã này quả thật là tới gây sự, hay nên nói gần đây Sở Hưu thành cây to, hay gặp gió lớn.Nếu Sở Hưu vẫn không mấy nổi danh như lúc trước, đệ tử Kiếm Vương Thành như Phí Mặc đã chẳng nghe được lời đồn, đương nhiên cũng không tới gây sự với Sở Hưu.Giờ Đồng Khai Thái này cũng vậy, xem bộ dáng đó của hắn rõ ràng là định