Uy năng của loại võ kỹ âm tàn như Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ ra sao, không cần nhiều lời, một chưởng của Sở Hưu đánh lên đan điền Thẩm Bạch trực tiếp khiến hắn phun một ngụm máu tươi tím đen lên lôi đài rồi ngất lịm đi.Có điều lúc này Sở Hưu không tiếp tục ra tay, vì Trình Đình Phong đã xuất hiện trên trước người Thẩm Bạch, sắc mặt bất thiện nhìn Sở Hưu.Mọi người xung quanh trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, nói thật ra bọn họ chưa từng gặp ai to gan lớn mật như vậy, dám ra tay đả thương người ngay trước mặt một vị tông sư võ đạo.Trình Đình Phong kéo lớp áo rách nát của Thẩm Bạch ra, tại đan điền Thẩm Bạch có một vết chưởng màu tím đen như sinh ra từ trong da thịt.
Hắn có thể cảm nhận được một luồng hỏa lực âm tà tới cực điểm đang không ngừng thiêu đốt kinh mạch Thẩm Bạch.Bị một chưởng như vậy đánh lên đan điền, thật ra Thẩm Bạch đã bị phế bỏ, không khác gì đã chết.
Thậm chí với tác phong kiêu ngạo tự phụ vừa rồi của Thẩm Bạch, Trình Đình Phong còn lo khi hắn tỉnh táo lại sẽ không chấp nhận nổi chuyện này mà lập tức tự sát.Truyền một luồng nội lực vào cơ thể Thẩm Bạch ngăn cản Tử Dương Ma Diễm trong cơ thể hắn, Trình Đình Phong sắc mặt khó coi giọng nói lạnh lùng nhìn Sở Hưu: “Vừa rồi ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Sở Hưu, ngươi thật to gan, tưởng Quan Trung Hình Đường chống lưng cho ngươi là có thể không để Tàng Kiếm Sơn Trang ta trong mắt à?”Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh chắp tay nói: “Trình tiền bối, tại hạ không có ý này, có điều đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm.
Trước khi động thủ Thẩm Bạch đã nói muốn quyết đấu sinh tử, đương nhiên ta không cự tuyệt rồi.Hơn nữa Trình tiền bối ngài cũng thấy mà, tại hạ tu luyện cả Ma công cho nên một khi thật sự ra tay chính ta cũng không khống chế nổi mình nữa.
Vừa rồi ta rất muốn dừng tay nhưng chưởng đó vẫn không tự chủ được đánh xuống.Chuyện này các đồng đạo võ lâm có thể chứng minh.
Cũng như trận chiến ở Thủy Vân Quan ta cũng muốn lưu thủ nhưng lại không khống chế được chính mình, nếu có gì mạo phạm mong Trình tiền bối thứ lỗi.”Nghe Sở Hưu ngụy biện như vậy, mọi người xung quanh bó tay không biết nói gì.Không ít người chứng kiến trận đánh ở Thủy Vân Quan, lúc đó Sở Hưu thật sự nổi điên, giết ai cũng chẳng để ý, thậm chí không buồn quan tâm tới an nguy bản thân, khiến tất cả địch thủ kinh hãi.Nhưng vừa rồi khi Sở Hưu xuất thủ có là thằng ngu cũng nhìn ra Sở Hưu đang rất tỉnh táo.Ngươi không thu tay được mà còn dùng Trí Quyền Ấn dịch chuyển kiếm khí của Trình Đình Phong ra rồi mới đánh người ta à? Đây rõ ràng là cố ý.Chỉ có điều cho dù Sở Hưu ngụy biện như vậy nhưng lại hợp tình hợp lý, tư thái cũng cúi thấp.
Trình Đình Phong mặc dù tức giận hắn coi lời của mình như gió thổi qua tai, nhưng có thể nói gì đây?Hắn không muốn để Sở Hưu giết Thẩm Bạch là không muốn rước lấy phiền phức.Nhưng giờ Thẩm Bạch đã bị phế, sống không bằng chết.
Nếu hắn kiên quyết muốn trừng trị Sở Hưu cũng được thôi, một tông sư võ đạo trừng trị một võ giả tiểu bối thì cần lý do gì!Nhưng vấn đề là nếu hắn làm vậy tương đương với đắc tội Quan Trung Hình Đường, hơn nữa Thương Lan Kiếm Tông cũng chẳng nhận việc này là ân tình, hắn làm vậy thì có lợi lộc gì? Sớm biết vậy chẳng bằng hắn không lên tiếng để hai người Sở Hưu cùng Thẩm Bạch tàn sát nhau luôn đi, tránh cho giờ thành vẽ rắn thêm chân, khéo hai bên đều không hài lòng.Cho nên Trình Đình Phong đành hừ lạnh một tiếng nói: “Trận lôi đài kế tiếp ta sẽ đích thân làm trọng tài, đừng hòng làm gì quá đáng! Lần sau nếu ngươi lại ‘nổi điên’ thì tự nghĩ lấy hậu quả đi!”Sở Hưu cười cười chắp tay nói: “Xin Trình tiền bối yên tân, ta sẽ ‘khống chế’ bản thân.”Sau khi nói xong Sở Hưu xoay người thản nhiên bước xuống lôi đài, thuận tay ném mấy viên thuốc trị thương vào miệng như đang nhai kẹo.Mặc dù phế bỏ Thẩm Bạch nhưng y cũng tiêu hao không ít, đặc biệt là chiêu Trí Quyền Ấn cuối cùng dịch chuyển kiếm khí của Trình Đình Phong đã tiêu hao gần hết nội lực của y.Một đòn của tông sư võ đạo đâu phải thứ Sở Hưu hiện tại có thể ngăn cản, cho dù chỉ là môt luồng kiếm khí nho nhỏ.Với lực lượng của Sở Hưu, cho dù Trình Đình Phong chỉ tùy ý phóng ra một luồng kiếm khí, y cũng chẳng đỡ nổi.
Cho nên y chỉ có thể lợi dụng uy năng của Trí Quyền Ấn ngưng tụ cương khí thành lĩnh vực kéo nó đi.Khi Sở Hưu trở lại bên đám người Mạc Thiên Lâm, Mạc Thiên Lâm nhìn Sở Hưu chặc lưỡi nói: “Hôm nay ngươi nổi danh chắc rồi.
Nói thật nhé, ngươi cũng to gan thật đấy, dám khiêu khích cả tông sư võ đạo!”Lạc Phi Hồng dùng ánh mắt khác thường nhìn Sở Hưu nói: “Trước kia cha ta phản loạn bất trị, nhưng không thật sự trừng phạt ta.
Nhưng nếu ta dám làm giống ngươi, chắc chắn cha ta sẽ đánh chết ta.”Tạ Tiểu Lâu bên cạnh mặc dù không nói gì nhưng cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn Sở Hưu.Quả thật dưới mắt đại đa số võ giả, uy nghiêm tông sư võ đạo không cho phép khiêu khích, không ngờ Trình Đình Phong đã hô dừng tay mà Sở Hưu còn dám xuất thủ phế bỏ Thẩm Bạch ngay trước mặt hắn.
Quả thật không thể dùng hai chữ to gan để hình dung nữa, theo cái nhìn của đa số mọi người, hành động này của Sở Hưu phải gọi là tự tìm đường chết.Sở Hưu khoát tay tùy ý nói: “Ta đâu có ngu, đổi lại tình huống khác ta đã chẳng làm vậy.Lần Thần Binh Đại Hội này do Tàng Kiếm Sơn Trang tổ chức, nếu Tàng Kiếm Sơn Trang không tuân thủ quy định, vậy Thần Binh Đại Hội còn ý nghĩa gì nữa?Huống hồ chuyện này vốn là ta chiếm lý, nếu Tàng Kiếm Sơn Trang đụng tới ta, người mất mặt lại là