Lý Kinh nhíu mày nói: “Vị công tử này, ta nói mua trước mà.”
Sở Hưu đẩy hắn một cái nói: “Giờ ta nói ta mua hết, ngươi có ý kiến gì?”
Gương mặt Lý Kinh lộ rõ vẻ tức giận, hắn hừ lạnh nói: “Vị công tử này cho rằng Lý Kinh ta chỉ là người làm thì dễ ức hiếp à? Ta chính là người của Lý gia Thông Châu Phủ!”
Thông Châu Phủ là đại thành trong Ngụy Quận, Lý gia lại là một trong tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ.
Trước cửa tể tướng cũng là quan thất phẩm, mặc dù hắn chỉ là một người làm của Lý gia, nhưng một số gia tộc tại những nơi hẻo lánh so ra cũng kém hơn hắn, thậm chí một số người của gia tộc nhỏ cũng phải khúm núm trước mặt quản sự của Lý gia.
Sở Hưu nhìn hắn cười lạnh nói: “Trước đó còn bảo không muốn làm kẻ dưới cả đời, tới lúc gặp chuyện chẳng phải lại lôi Lý gia ra giở trò cáo mượn oai hùm? Một hạ nhân như ngươi mà cũng dám lấy Lý gia ra dọa ta?”
Sở Hưu vừa nói xong, đám hạ nhân phía sau lập tức vây quanh, nhìn chằm chằm vào Lý Kinh.
Lý Kinh được tam công tử Lý gia tán thưởng, cũng đã được học võ. Nhưng dẫu sao hắn cũng chỉ là người làm chỉ học được chút công phu thô thiển, thực lực chỉ có Thối Thể cảnh đương nhiên không địch nổi nhiều người như vậy.
Cho nên Lý Kinh chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu lấy sạch mười hộp báu trong cửa hàng. Không biết vì sao ngoại trù cảm giác sỉ nhục, hắn còn thấy rất đau lòng như có thứ gì rất quan trọng của bản thân bị người ta cướp mất.
Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lý Kinh phẫn nộ cắn chặt răng, chuyện này tuyệt đối chưa xong đâu!
Hắn làm việc tại Lý gia bao năm như vậy, cho dù chỉ là một hạ nhân nhưng cũng là người của Lý tam công tử, kết giao được không ít đại nhân vật!
Lúc này Sở Hưu cũng đã cầm đống hộp báu về tới khách sạn, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lần lượt xem xét từng hộp báu.
Hộp báu vốn chỉ để cất giữ đồ vật cho nên phương pháp mở rất đơn giản, nhỏ máu tươi lên hộp báu, trận pháp sẽ tự động giải trừ.
Do trận pháp phong ấn đã thất truyền nên khi hộp báu đã mở, nó cũng đã hỏng hoàn toàn, không cách nào sử dụng lại. Điều này cũng ngăn cản những kẻ ý đồ không trong sạch dùng hộp báu không đi lừa đảo.
Tổng cộng mười hộp báu, Sở Hưu mở liền tám cái đã có bảy là trống không, chỉ có một đặt một quyển sách cũ nát không chịu nổi, hơn nữa còn không phải công pháp, chỉ là sổ ghi chép tài sản tông môn, không có ích lợi gì.
Mãi tới khi Sở Hưu mở hộp báu thứ chín ra, hộp báu đó dùng một loại đá màu nâu chế thành, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, bên trên không có bất cứ hoa văn trang trí nào, dáng vẻ rất đơn sơ.
Nhưng sau khi mở ra bên trong lại là một tấm ngọc cổ, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp.
Thời kỳ thượng cổ, một số cường giả muốn bảo tồn lưu trữ công pháp tốt hơn, họ sẽ không viết công pháp lên giấy mà dùng tinh thần khắc dấu vào các loại ngọc thượng hạng, chỉ cần không gặp vấn đề gì bất ngờ, có qua ngàn vạn năm cũng không hư hỏng.
“Đúng nó rồi!”
Sở Hưu cực kỳ kích động nắm chặt khối ngọc giản, hàng loạt văn tự lập tức tràn vào đầu y.
“Đạo môn bí điển, «Tiên Thiên Công»!”
Môn Tiên Thiên Công mà Sở Hưu vừa nhận được là một chi nhánh của Đạo môn thời thượng cổ, công pháp truyền thừa của Toàn Chân Đạo, chống được bách bệnh, điều hòa hư thực, uẩn dưỡng căn cơ, chân khí sinh sôi không ngừng.
Công pháp Đạo môn chú trọng căn cơ nhất, cũng là công chính bình thản nhất, bộ Tiên Thiên Công này mặc dù nhìn qua không có điểm đặc biệt gì, nhưng trong đánh giá của trò chơi lại khoảng tứ chuyển.
Người có mạnh có yếu, công pháp cũng vậy. Mặc dù công pháp mạnh yếu ra sao liên quan mật thiết cùng người tu luyện, có người thiên tài thuyệt thế thậm chí chỉ dùng công pháp cấp thấp tung hoành giang hồ. Nhưng dẫu sao những người như vậy cũng chỉ là số ít, cho nên giang hồ phân chia công pháp thành vài cáp bậc.
Công pháp bình thường tổng cộng có cửu chyển, nhất chuyển thấp nhất, cửu chuyển cao nhất.
Công pháp từ tam chuyển trở xuống có thể trở thành truyền thừa của một môn phái nhỏ.