Bên ngoài Hà Dương Phủ, Sở Hưu vừa bước vào thành đã cảm thấy một luồng sát ý mãnh liêt ập thẳng tới mặt, luồng sát ý này ngưng tụ không tan, có thể thấy trong Hà Dương Phủ rốt cuộc có bao nhiêu người động sát tâm với y.Có điều Sở Hưu lại như không cảm giác được, trực tiếp bước vào trong thành.Đông Tề phồn hoa thịnh vượng, tất cả các châu phủ đều có nhân số đông đảo, có điều lúc này trên con đường rộng lớn của thành thị lại không có một ai, thậm chí ngay cả các cửa hàng xung quanh cũng đồng loạt đóng cửa.
Toàn bộ Hà Dương Phủ lúc này như một tòa thành quỷ, yên tĩnh tới kinh người, toàn bộ con đường rộng lớn chỉ có tiếng bước chân của một mình Sở Hưu.Giữa không trung, sát ý ngưng tụ không tan, thậm chí khiến cả sắc trời cũng trở nên âm trầm.Đúng lúc này, hàng loạt tiếng bước chân cùng tiếng binh khí va chạm vang lên.
Từ trong ngõ, hẻm, đường xuất hiện vô số võ giả, bao vây quanh Sở Hưu, luồng sát ý kia chỉ trong chớp mắt đã như ngưng tụ thành thực chất, đ è xuống đầu Sở Hưu!Lúc này trong một quán rượu trên tầng cao nhất, thị nữ thân cận của Hạ Hầu Vô Giang, Thiền Nhi tay bưng bát lạc rang, ăn từng miếng nhỏ, như đang xem diễn trò bên dưới.Nàng là thị nữ thân cận của Hạ Hầu Vô Giang, cũng là người bên gối của hắn, được Hạ Hầu Vô Giang tin tưởng tuyệt đối.
Cho nên lần này Hạ Hầu Vô Giang mới phái nàng tới xử lý chuyện này.Nhìn Sở Hưu bên dưới, ánh mắt Thiền Nhi lại lộ ra ánh sáng lạ.Công tử nhà nàng là người kiêu ngạo tự phụ tới cực điểm, ngày thường dẫu cuồng ngạo nhưng cũng có vốn liếng để cuồng ngạo, ngay cả những trưởng lão của Hạ Hầu thị cũng không được hắn để trong mắt.Theo lời Hạ Hầu Vô Giang, nếu tới tuổi của đám trưởng lão này mà hắn vẫn chỉ có chút tu vi đó, chỉ có thể dùng bối phận ép người ta, vậy hắn sẽ xấu hổ tới mức tự sát.Thế nhưng trong Thần Binh Đại Hội lần trước, Hạ Hầu Vô Giang lại chịu thiệt trong tay Sở Hưu, có thể thấy Sở Hưu là người ra sao.
Lần này chứng kiến, Thiền Nhi cũng không thể không thừa nhận, Sở Hưu quả thật bất phàm.Chí ít, nếu giở đổi lại thành người bình thường, bọn họ chẳng thể giữ nổi tỉnh táo khi đối mặt với mấy ngàn người như vậy.Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu nhếch miệng cười nói: “Đông ngươi giết quá nhỉ, xem ra chư vị rất coi trọng Sở Hưu ta!”Lâm Nam Nghiệp lạnh lùng nói: “Sở Hưu, chắc ngươi cũng biết vì sao chúng ta tới đây.
Giết tuấn kiệt Chính đạo võ lâm Đông Tề ngay trong địa giới Đông Tề ta.
Một người ngoài như ngươi dám phách lối cuồng vọng như vậy, tưởng võ lâm đệ tử ta không có ai hay sao?”Nhìn những người đứng trước nhất, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng nói: “Nói linh tinh vậy có ích lợi gì? Người sau lưng ngươi dám tính kế ta, sao lại không dám lộ diện?”Lâm Nam Nghiệp hừ lạnh nói: “Chúng ta làm gì có ai phía sau? Ngày trước ta nhận ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp, lần này tới đây là muốn đòi lại công đạo cho họ mà thôi.
Mọi người ở đây đều có đạo nghĩa trong lòng, không ai sai khiến, cũng chẳng ai sai khiến nổi!”Sở Hưu thản nhiên nói: “Đòi lại công đạo? Ồ, nói đi, các ngươi muốn đòi lại công đạo thế nào?”Lâm Nam Nghiệp trầm giọng nói: “Rất đơn giản, ngươi tự phế võ công, tới trước mộ Giang Đông Ngũ Hiệp quỳ ba năm, rửa sạch tội lỗi của ngươi, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Giang Đông Ngũ Hiệp không thích giết chóc, lão phu cũng chẳng nói nợ máu phải trả bằng máu.
Nếu đổi lại thành những người khác ngươi đã chẳng có được cả đường sống như vậy!”Tự phế võ công có khác gì cái chết, chưa nói tới chuyện bắt tuấn kiệt như Sở Hưu quỳ trước một ba năm, đây vốn là định làm nhục, Sở Hưu đương nhiên không đáp ứng.Nếu y không đáp ứng, vậy bọn họ sẽ có lý do xuất thủ.
Dù sao theo bọn họ tự thấy, mình đã cho cơ hội nhưng Sở Hưu không biết điều, khư khư cố chấp, vậy không thể trách người khác được!Sở Hưu lắc đầu nói: “Vô nghĩa, quả nhiên là vô nghĩa.
Muốn giết cứ giết, cứ nhất quyết phải bôi cho được lý do như vậy, không mệt à?”Ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt Sở Hưu đã lóe lên sắc máu cùng ma khí nồng đậm, còn một vẻ điên cuồng kinh khủng!“Muốn giết ta đổi lấy thanh danh, vậy đến đây! Nếu các ngươi đều đang bất bình vì Giang Đông Ngũ Hiệp.
Vậy thì được, hôm nay ta sẽ cho các ngươi chôn cùng bọn chúng!’Lâm Nam Nghiệp vung tay, hừ lạnh nói: “Ngu muội không biết điều! Mọi người không cần lưu thủ, cùng nhau xông lên!”Đối mặt với kẻ nổi tiếng hung ác như Sở Hưu, một chọi một chẳng khác nào tự tìm đường chết, chỉ có mọi người đồng loạt ra tay, tập trung hết lực lượng mới có thể giế t chết y.Lần trước tại Kính Hồ Sơn Trang, Sở Hưu dùng một địch trăm thoải mái như vậy là do đối thủ chỉ là một đám ô hợp, không có người cầm đầu chỉ huy, khiến cho sau khi Sở Hưu giế t chết những kẻ mạnh nhất, đám người khác hoảng sợ trực tiếp sụp đổ.Mà lần này bọn Lâm Nam Nghiệp đã bố trí hết thảy, thiên la địa võng, Sở Hưu có mọc cánh cũng khó thoát.Ngay khi Lâm Nam Nghiệp vừa dứt lời, bọn họ cầm đầu kéo theo mấy chục võ giả gần Sở Hưu đồng loạt xuất thủ.
Chỉ trong nháy mắt đao cương kiếm khí ầm ầm bộc phát, uy thế sáng lạn vô cùng, quả thật không thấy nổi dáng người bên trong.Mặc dù có mấy trăm người tham gia xuất thủ nhưng cơ bản Ngoại Cương cảnh trở xuống đều chỉ để gia tăng thanh thế, chỉ có trên Ngoại Cương cảnh mới có tư cách xuất thủ.Quan trọng nhất là vòng vây chỉ lớn như vậy, cùng lắm chống được vài chục người đồng loạt ra tay, nhiều người hơn vậy rất dễ ngộ thương người mình.Có điều như vậy cũng không quan trọng, dù sao bọn họ nhiều người.
Người phía trước đánh không lại thì đổi