Khi Th ẩm Dung nói ra những lời này, sắc mặt Sở Hưu hơi cau có nhưng trong lòng đã dấy lên sóng gió ngợp trời.Cấu kết với giặc cướp tàn sát tộc nhân.
Đương nhiên Sở Hưu hiểu tội danh này nặng tới mức nào, đủ để lấy mạng chính y!Gương mặt Sở Hưu vẫn trấn định như trước, giọng nói lại lạnh lùng đáp: “Thẩm đại quản gia, có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung được! Ta không điên, sao lại làm ra những việc điên cuồng như vậy được?”Th ẩm Dung thản nhiên nói: “Đúng vậy, ngươi không điên nhưng những việc Sở Hưu ngươi làm lại điên cuồng tới mức người khác không cách nào tưởng tượng nổi.”Nói xong Th ẩm Dung chỉ vào hạ nhân sau lưng mình nói: “Vương Nhị, Sở Hưu công tử có vẻ không mấy ấn tượng với ngươi, ngươi nói mấy câu cho Sở Hưu công tử nhớ lại chút nào.”Tên hạ nhân tên Vương Nhị đứng ra cười hắc hắc nói: “Sở Hưu công tử, ta vẫn nhớ như in cảnh ngươi xuất đao đánh trọng thương Liên lão tam tại nam Thương Mang Sơn đấy.Lúc trước Mã Khoát động thủ giết người giúp ngươi, ta nhanh chân may mà thoát được một mạng.
Giờ thì tốt rồi, ngươi lại dám trắng trợn dẫn Mã Khoát theo bên người, đúng là gan to bằng trời!”Sở Hưu nhắm mắt lại, rốt cuộc y cũng biết vấn đề ở đâu.
Nhưng tất cả chỉ là trùng hợp, sự trùng hợp rất bất đắc dĩ.Lúc trước Sở Hưu lựa chọn Mã Khoát tới giúp mình một là vì thực lực Mã Khoát không tệ, can đảm cẩn trọng.Thứ hai là vì Mã Khoát gần như không xuất thủ tại Bắc Thương Mang Sơn, còn tại Nam Thương Mang Sơn tuy hắn từng ra tay vài lần nhưng đều không để lại người sống.Lần duy nhất có người biết quan hệ giữa Mã Khoát và Sở Hưu chính là khi Mã Khoát gặp Sở Hưu lần đầu.
Sở Hưu thuê Mã Khoát hỗ trợ giết Liên lão tam.Toán cướp dưới trướng Liên lão tam nhân số đông đảo, cũng có chút công phu, cho nên lúc đó Mã Khoát chỉ đánh tan đám người này, giết một số kẻ chứ không diệt sạch được.Hơn nữa lúc đó Sở Hưu cũng không suy nghĩ tới điểm này, vì dưới trướng Liên lão tam đều là giặc cướp, không dám vào Thông Châu Phủ.Thật chẳng ngờ lại còn một kẻ như vậy không chỉ về tới Thông Châu Phủ mà còn gia nhập dưới trướng Thẩm gia, được Th ẩm Dung để ý tới, cuối cùng chỉ ra thân phận thật của Mã Khoát.Tất cả chỉ là trùng hợp, là Sở Hưu không may.Mở to mắt, Sở Hưu lại ngồi xuống trầm giọng nói: “Cho nên Thẩm quản gia định kiếm tiền bịt miệng từ chỗ ta ư?”Thấy Sở Hưu nhanh chóng trấn tĩnh như vậy, Th ẩm Dung cũng hơi ngạc nhiên.Vừa rồi còn nằng nặc không chịu thừa nhận, giờ vừa có chứng cứ xác thực lại ra vẻ đương nhiên như vậy, chỉ riêng tâm chí như vậy đã rất không tệ.Đương nhiên Th ẩm Dung cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, trong đầu y giờ đều là gia sản của Lý gia, nghe vậy hắn chỉ gật đầu nói: “Đúng vậy.
Sở Hưu, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, ngoan ngoãn giao sản nghiệp của Lý gia ra đây.
Nếu không chuyện này mà lan truyền ra ngoài, kết cục của ngươi còn bi thảm hơn tên tứ đệ Sở Thương bị ngươi phế bỏ kia nhiều!”Sở Hưu cau mày nói: “Thẩm quản gia, ngươi làm vậy là quá mức rồi.
Ta đã giao hai phần ba sản nghiệp Lý gia lên gia tộc, trong tay ta chỉ có một phần ba, ta lấy đâu ra hai phần ba cho ngươi?”Th ẩm Dung chẳng buồn để ý vung tay cười lạnh nói: “Chuyện này ta mặc kệ, dù sao ta chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình.Ta cho ngươi mười ngày, mười ngày sau nếu ta vẫn không thấy thứ mình muốn.
Kết quả ra sao chắc ngươi cũng biết, đến lúc đó sợ rằng Sở Tông Quang cũng chẳng thể nể nang gì được!”Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Chuyện này không cách nào thương lượng à?”Th ẩm Dung đứng dậy chỉ chỉ lên vai Sở Hưu, đắc ý nói: “Người khác còn thương lượng được, chỉ mình Sở Hưu ngươi không có tư cách thương lượng.
Ngươi chỉ cần nhớ cho rõ một chuyện, điểm yếu của ngươi giờ nằm trong tay ta!”‘Phốc!’Một tiếng vang nhỏ vọng tới, gương mặt cười của T hẩm Dung cứng lại, mặt mũi không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào thanh đoản đao của Sở Hưu đã đâm vào ngực hắn từ lúc nào không hay.
Hắn khàn giọng nói :”Ta… ta là đại quản gia của Thẩm gia, ngươi lại dám giết ta?”Sở Hưu không trả lời hắn, chỉ che kín miệng Thẩm quản gia, vặn thanh đoản đao trong tay.
Sau khi Thẩm quản gia giãy dụa ngưng thở, y đẩy nhẹ người Thẩm quản gia ngã xuống đất rồi nhìn sang phía Vương Nhị.Lúc này Vương Nhị đã sợ tới choáng váng, thấy ánh mắt Sở Hưu, hắn vừa định kêu to, nhưng Sở Hưu lại trực tiếp phóng thanh đoản đao ra găm hắn xuống đấtNhìn hai thi thể trên mặt đất, Sở Hưu không khỏi nhíu mày.Y giết Thẩm quản gia không phải vì Thẩm quản gia chế nhạo mình, y còn không phải người kém cỏi tới mức đó, bị người ta chế nhạo vài câu đã nóng giận mất khôn.Chuyện khiến Sở Hưu thật sự nổi lên sát khí chính là những lời cuối của Thẩm quản gia, điểm yếu của mình đã nằm trong tay tên Th ẩm Dung này!Tên Thẩm quản gia này vừa mở miệng đã đòi hai phần ba gia sản Lý gia, Sở Hưu có thể lấy ra hai phần ba, tính toán kỹ hơn thì có muốn lấy một phần ba nữa ra cũng được.Nhưng vấn đề là con người luôn tham lam vô độ.
Thẩm quản gia đã nắm thóp Sở Hưu, nếu lần đầu Sở Hưu khuất phục, vậy sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.Điểm yếu rơi vào tay đối phương, đương nhiên đối phương muốn nắm thế nào thì nắm.Chuyện như vậy Sở Hưu tuyệt đối không thể chịu đựng được,