Côn Luân Ma Chủ

59: Tụ Nghĩa Trang


trước sau


Nơi tọa lạc của Tụ Nghĩa Trang ngay tại Nhạc Bình Quận kế bên Lâm Trung Quận, trên đường đi Trương Bách Đào thúc ngựa không dừng vó, đi thẳng tới trước cửa Tụ Nghĩa Trang.Tiền thân của Tụ Nghĩa Trang chỉ là một gian miếu hoang trên đường, cho nên không được xây dựng trong châu phủ.Tuy ba mươi năm trước đây nơi này chỉ là một gian miếu hoang nhưng lúc này đã là một sơn trang khổng lồ rộng tới vài ngàn trượng, không trang hoàng hoa lệ như những gia tộc giàu có nhưng lại hiển lộ vẻ trầm ổn uy nghiêm.Ngoài cổng Tụ Nghĩa Trang có vài đệ tử đang chờ ở đó, người giang hồ qua lại tới lui không dứt.Có người mang theo hộp, theo bao, bên trong đựng đầu của đám ác tặc hung đồ, những người này sẽ lập tức được đệ tử Tụ Nghĩa Trang dẫn vào, sau khi xác minh thành công sẽ lập tức tặng thưởng các loại vàng bạc, thậm chí cả tài nguyên tu luyện.Cho dù một số người giang hồ đến tay không cũng có đệ tử Tụ Nghĩa Trang tới đón an bài trong Tụ Nghĩa Trang, bao ăn uống no đủ, muốn ở lại bao lâu cũng được.Đương nhiên những người đến tay không cũng chẳng mặt mũi đâu mà ở lại Tụ Nghĩa Trang ăn nhờ ở đậu lâu ngày.

Cho dù có những kẻ không cần thể diện như vậy cũng không cần người của Tụ Nghĩa Trang tự xuất thủ, nhưng người khác qua lại Tụ Nghĩa Trang đều sẽ dạy cho đám ‘bại hoại giang hồ’ không cần thể diện này một bài học.Thấy cảnh tượng phồn hoa này của Tụ Nghĩa Trang, Trương Bách Đào không khỏi lắc đầu.Cảnh tượng tại Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ kém Tụ Nghĩa Trang quá nhiều.Toàn bộ đệ tử chính thức của Ba Sơn Kiếm Phái chính ra mới chừng ba ngàn người, nếu tính thêm cả đệ tử ký danh cùng hạ nhân cũng không tới vạn người.Ngày bình thường tất cả mọi người đều luyện kiếm tu hành trên Ba Sơn, không khí cực kỳ thanh tĩnh, rất ít khi thấy cảnh cười nói huyên náo như vậy.Trương Bách Đào đi tới trước cửa chính của Trương Bách Thần, lập tức có đệ tử của Tụ Nghĩa Trang đi tới cung kinh chắp tay hỏi: “Chẳng hay công tử tới Tụ Nghĩa Trang có chuyện chi? Có việc gì cần tại hạ hỗ trợ không?”Đệ tử phụ trách tiếp khách ngoài cửa Tụ Nghĩa Trang đều cực kỳ linh mẫn, người giang hồ bình thường tới bọn họ sẽ chỉ dẫn đối phương tới ăn uống nghỉ ngơi.

Những người mang theo đầu của hạng cùng hung cực ác chắc chắn có thực lực nhất định, sau khi trao tiền thưởng của Tụ Nghĩa Trang, bố trí rượu thịt cũng cao hơn một bậc.Còn võ giả trẻ tuổi đã có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, vừa nhìn đã thấy khí thế bất phàm như Trương Bách Đào, vậy chắc chắn phải chiêu đãi thật tốt.Trương Bách Đào chắp tay một cái nói: “Tại hạ muốn cầu kiến thiếu trang chủ quý trang, công tử Nhiếp Đông Lưu.”Đệ tử kia nghe vậy lập tức chần chừ nói: “Vị công tử này, xin thứ lỗi, thiếu trang chủ của chúng ta bận hơi nhiều việc.

Tụ Nghĩa Trang có nhiều hảo hán tới chơi, thiếu trang chủ cũng phải hỗ trợ chiêu đãi.”Thật ra Nhiếp Đông Lưu không bận rộn đến vậy, có điều hắn thân là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, là người nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi tên giang hồ.


Nếu ai tới xin gặp hắn cũng đến gặp, vậy mới là bận tới tối tăm mặt mũi, càng khiến việc tu hành bị chậm trễ.Trương Bách Đào chắp tay một cái nói: “Tại hạ thật sự có việc rất gấp cần cầu kiến thiếu trang chủ, mong vị tiểu ca này giúp thông báo một chút.

Xin cứ nói Trương Bách Đào của Ba Sơn Kiếm Phái cầu kiến.”Tên đệ tử kia nghe được Trương Bách Đào lại là người của Ba Sơn Kiếm Phái trong Thất Tông Bát Phái, lập tức gật đầu nói: “Công tử xin vào trong sảnh tiếp khách chờ một lát, tôi đi báo lại cho thiếu trang chủ.”Nói xong, đệ tử này bèn bố trí người khác dẫn Trương Bách Đào tới sảnh tiếp khách, bản thân hắn lại tới báo cho Nhiếp Đông Lưu.Nếu là võ giả xuất thân từ thế lực nhỏ, Nhiếp Đông Lưu chưa chắc đã chịu gặp, nhưng đối phương lại là đệ tử của Ba Sơn Kiếm Phái một trong Thất Tông Bát Phái, vậy hắn cũng phải thông báo, để Nhiếp Đông Lưu quyết định mới được.Trong một thư phòng của Tụ Nghĩa Trang, một người trẻ tuổi dung mạo anh tuấn mặc áo cẩm bào màu lam đang cầm một bộ quyền kinh lặng lẽ nghiên cứu.Người trẻ tuổi kia chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, đường cong trên gương mặt như đao tước rìu đục, cực kỳ sắc bén.Có điều khóe miệng hắn như lúc nào cũng mỉm cười, như đang mang một cái mặt nạ che giấu khí thế sắc bén của hắn, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ôn hòa.Người trẻ tuổi đó chính là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Lăng Vân Bố Vũ - Nhiếp Đông Lưu.Danh hiệu của Nhiếp Đông Lưu là Lăng Vân Bố Vũ.

Trên giang hồ danh hiệu mà mọi người đặt cho võ giả còn đáng tin cậy hơn cái tên của người đó, chỉ có tên sai chứ không có danh hiệu sai.Trong danh hiệu của Nhiếp Đông Lưu, Lăng Vân là chỉ võ công của hắn, tuổi còn trẻ đã tu luyện Càn Khôn Lăng Vân Thủ của phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long tới mức thành thục, Bố Vũ lại chỉ cách làm việc của Nhiếp Đông Lưu, có hai hàm nghĩa.Một ý nghĩa trong đó chính là hành vân bố vũ, ban ân khắp chúng sinh.Người trên giang hồ đều khen ngợi Nhiếp Đông Lưu có phong thái nghĩa khí, luôn ra tay giúp đỡ mọi người những lúc quan trọng, như cơn mưa đúng thời.Nghĩa thứ hai là chỉ năng lực bản thân Nhiếp Đông Lưu.


Hắn đã từng dẫn đầu các bằng hữu giang hồ của mình vây giết một tổ chưc khét tiếng ác độc, Hắc Vân Thập Bát Trại.

Hắn đứng ra chỉ huy, bố cục từng vòng nối tiếp nhau, nghiêm mật trôi chảy như mây trôi mưa phủ, chỉ dùng hơn một trăm người mà gi ết chết chừng vài ngàn người của Hắc Vân Thập Bát Trại, dương danh giang hồ.Cũng vì trận chiến này, Nhiếp Đông Lưu trực tiếp leo lên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu, đứng hạng sáu trên Long Hổ Bảng .Phong Mãn Lâu thân là tổ chức tình báo lớn nhất trên giang hồ, không chỉ sắp xếp các thế lực đỉnh cao trên giang hồ, còn liệt ra ba danh sách, lần lượt là Long Hổ bảng, Phong Vân Bảng, Chí Tôn Bảng, cũng được mọi người gọi chung là Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng.Trong đó quy củ của Long Hổ Bảng là võ giả trẻ tuổi

dưới bốn mươi tuổi đều có thể lên bảng, nhưng danh sách này chỉ có một trăm người đứng đầu, mang ý nghĩa những tuấn kiệt có tên trên bảng đều có tướng long hổ.Phong Vân Bảng lại mang ý nghĩa phong vân trong thiên hạ đều dưới tay ta, không hạn chế tuổi tác, không hạn chế võ công, chỉ cần ngươi có đủ thanh danh trên giang hồ, có thể ảnh hưởng phong vân trong thiên hạ đều có thể lên bảng.

Cho nên trong đó có kẻ cự phách giới ma đạo, có cao thủ chính đạo, còn có đại sư luyện vũ khí, thậm chí có người bình thường thuộc hoàng tộc.


Bảng này xếp hạng chỉ dựa theo thanh danh lớn nhỏ ra sao, bất luận thực lực, danh sách chỉ có năm mươi người đứng đầu.Chí Tôn Bảng lại chỉ có mười người, tên cũng như ý nghĩa, người có thể lên bảng đều là chí tôn trong thiên hạ, có tư các thực lực ảnh hưởng tới bố cục giang hồ.

Thứ hạng của bảng này Phong Mãn Lâu cũng không có tư cách sắp xếp, cần toàn bộ giang hồ công nhận mới đủ tư cách lên bảng.Có điều giờ trên Chí Tôn Bảng lại chỉ có tám người, đứng thứ nhất và thứ hai chính là hai nhân vật ngàn năm trước: giáo chủ Côn Luân Ma Giáo Độc Cô Duy Ngã cùng chưởng giáo Chân Vũ Giáo trong Tam Thanh Đạo Môn, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ.Hai người đại chiến một trận rồi đều không rõ tung tích, sinh tử không xác định, cho nên ai là đệ nhất ai là đệ nhị, cả giang hồ tranh luận suốt bao năm vẫn không có kết quả.Trong Tụ Nghĩa Trang tiếng người trò chuyện huyên náo, nhưng lúc này trong thư phòng của Nhiếp Đông Lưu lại rất yên tĩnh.Bất luận là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang dương danh giang hồ hay là người trẻ tuổi tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng cũng vậy, Nhiếp Đông Lưu đều luôn tự biết lấy mình, tất cả đều được xây dựng trên tiền đề thực lực của hắn, không có thực lực, cho dù hắn có thanh danh thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang cũng vô dụng.Người ngoài không biết nhưng bản thân Nhiếp Đông Lưu lại biết, Tụ Nghĩa Trang không phải Tụ Nghĩa Trang của mình Nhiếp gia nhà hắn.

Ngày trước bốn người cùng kết nghĩa với phụ thân hắn mặc dù đều đã chết, nhưng bọn họ đều có con có cháu, nếu mình không cố gắng, dựa theo quy củ giang hồ, những người kia cũng có tư cách tiếp quản Tụ Nghĩa Trang.Tiếng gõ cửa vang lên, Nhiếp Đông Lưu thản nhiên nói: “Vào đi!”Người của Tụ Nghĩa Trang đều biết quy củ của Nhiếp Đông Lưu, người không đủ phân lượng tới tìm hắn, bọn họ tuyệt đối không dám quấy rầy tới Nhiếp Đông Lưu.Đệ tử Tụ Nghĩa Trang đẩy cửa bước vào nói: “Thiếu trang chủ, bên ngoài có người tự xưng là Trương Bách Đào của Ba Sơn Kiếm Phái cầu kiến, ngài có muốn gặp hắn không?”“Trương Bách Đào?”Nhiếp Đông Lưu cố gắng tìm kiếm cái tên này trong đầu, không phải trí nhớ hắn không được tốt mà là hắn quen biết quá nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ.Tụ Nghĩa Trang hội tụ anh hào trong thiên hạ giang hồ, từ nhỏ Nhiếp Đông Lưu đã biết điều này, bản thân hắn cũng luôn làm như vậy, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, giao hảo khắp nơi.Ngày trước hắn dẫn dắt hơn trăm tuấn kiệt trẻ tuổi lên đường hủy diệt Hắc Vân Thập Bát Trại, những người này không phải hắn liên lạc thông qua Tụ Nghĩa Trang, mà là do quan hệ hảo hữu của bản thân hắn.Một lát sau Nhiếp Đông Lưu nhớ ra được: “Là hắn à, có chút ấn tượng.

Đệ tử của trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái, Bi Thu Phú - Sầm Phu Tử.


Mặc dù không phải người cao cấp nhất trong Ba Sơn Kiếm Phái nhưng cũng coi là đệ tử nội môn.Lúc trước ta thay phụ thân tới chúc thọ chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái, từng tán gẫu với Trương Bách Đào này hai câu.

Hắn cũng là người trầm ổn.”Đệ tử Tụ Nghĩa Trang kia vội vàng nói: “Tiểu nhân đã phái người an bài trong phòng tiếp khách.”Nhiếp Đông Lưu buông quyển quyền kinh trong tay xuống nói: “Được rồi, để ta tới.”Trong phòng tiếp khách, Trương Bách Đào không động tới bàn trà bên cạnh, gương mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.Hắn có quen biết với Nhiếp Đông Lưu, nhưng chẳng qua chỉ là trò chuyện với Nhiếp Đông Lưu vài câu khi Nhiếp Đông Lưu đại diện cho Tụ Nghĩa Trang tới Ba Sơn Kiếm Phái chúc thọ cho chưởng môn.

Hai bên không tính là bằng hữu.Mặc dù hắn từng nghe Nhiếp Đông Lưu là người nghĩa khí, chỉ cần có đồng đạo giang hồ tới nhờ giúp đỡ, Nhiếp Đông Lưu đều sẽ giúp hết sức mình, nhưng giờ dẫu sao cũng là hắn định mượn nhờ lực lượng Tụ Nghĩa Trang giết người, không biết liệu Nhiếp Đông Lưu có đáp ứng hay không.Một lát sau Nhiếp Đông Lưu đi từ ngoài cửa vào, mang theo nụ cười ấm áp chắp tay nói: “Trương huynh, sau ngày từ biệt ở Ba Sơn Kiếm Phái, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, lệnh sư Sầm trưởng lão vẫn khỏe chứ?”Trương Bách Đào miễn cưỡng mỉm cười nói: “Gia sư vẫn khỏe.”Nói xong câu đó, Trương Bách Đào đột nhiên cắn răng, trực tiếp làm đại lễ với Nhiếp Đông Lưu, trầm giọng nói: “Thiếu trang chủ! Lần này vốn tôi cũng không muốn tới làm phiền ngài, nhưng trước mắt toàn bộ Bắc Yên này chỉ có thiếu trang chủ ngài có thể giúp tôi thôi.

Chỉ cần thiếu trang chủ chịu giúp tôi lần này, Trương Bách Đào tôi vô cùng cảm kích, nguyện theo làm tùy tùng cho thiếu trang chủ ngài!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện