Tào Đại Hải là người nhìn như thô kệch không có đầu óc, dáng vẻ như thảo mãng giang hồ nhưng trên thực tế tâm tư của hắn lại tinh tế hơn phần lớn mọi người.Sau hội đấu giá Sơn Dương Phủ, hắn đã cảm thấy Trương gia có vẻ không đúng nên mới phái người tới Sơn Dương Phủ dò xét, biết được tin Trương gia bị Sở Hưu tiêu diệt.Huống hồ nếu hắn thật sự không có đầu óc, Hắc Hổ Bang có tới ba vị Tiên Thiên, vì sao lại do hắn làm bang chủ?“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Một phó bang chủ hỏi.Tào Đại Hải hừ lạnh một tiếng nói: “Thấy cái cột kia không? Tên Sở Hưu kia đang thị uy với chúng ta đấy! Ông đây không sợ hắn nhưng cũng không nắm chắc đối đầu với tiểu tử này.Cho nên lần này chúng ta ra chút máu thôi, tìm ngoại viện.
Nghe nói lão già Hứa Trọng Dương kia bị Cự Linh Bang đuổi ra ngoài, gần đây cũng về trong Hàn Giang Phủ rồi.Lão già kia đầu óc quá kém, ở lại Hàn Giang Phủ làm xưng vương xưng bá không tốt hay sao, lại cứ nhất quyết giải tán bang phái mình tự tay thành lập, gia nhập vào Cư Linh Bang trong Nhân Hòa Lục Bang.
Giờ thì hay rồi, mới chưa được bao lâu đã tham gia vào tranh đấu trong Cự Linh Bang, cuối cùng thất bại bị người ta đuổi ra ngoài.Với cái tính cách cố chấp của lão ấy, ở lại trong Hàn Giang Phủ này còn đỡ, muốn xen vào Nhân Hòa Lục Bang, đúng là tự làm khó mình.Có điều lão già này mặc dù đầu óc không được tốt nhưng thực lực lại không tệ.
Hồi còn ở Hàn Giang Phủ hắn đã đạt tới Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng.
Về sau lại gia nhập Cự Linh Bang mặc dù không bước vào Ngoại Cương nhưng cũng học được không ít võ kỹ cường đại.Hiện giờ lão già Hứa Trọng Đương kia tuổi tác đã cao nhưng thực lực chắc cũng không giảm sút bao nhiêu, nếu mời hắn xuất thủ lúc mấu chốt nhất, tên Sở Hưu có làm trò gì đi nữa cũng vô dụng!”Phân phó vài lời cho người trong bang xong, Tào Đại Hải trực tiếp rời khỏi Hắc Hổ Bang, tiến tới một trang viên bên ngoài Hàn Giang Phủ.Hứa Trọng Dương là lão nhân trong giới giang hồ Hàn Giang Phủ bọn họ, lúc còn trẻ cũng rất nổi danh, dưới tay có một bang phái không nhỏ.Đáng tiếc ngay lúc đỉnh cao của bản thân hắn lại chủ động giải tán bang phái, gia nhập vào Cự Linh Bang trong Nhân Hòa Lục Bang, chủ động đi từ một bang chúng nhỏ nhoi lên.Nếu hắn thật sự kiếm được ít lợi lộc gì đấy ở Cự Linh Bang chắc cũng chẳng ai nói gì, nhưng nửa năm trước hắn lại đột nhiên trở về Hàn Giang Phủ.
Đám người cẩn thận dò hỏi mới biết, hóa ra Hứa Trọng Dương này đứng sai phe trong tranh đấu bang phái, bị người ta đuổi đi.Không biết vì tuổi tác đã cao hay do chuyện này mà tâm ý nguội lạnh, sau khi Hứa Trọng Dương trở lại Hàn Giang Phủ không tiếp xúc mấy với người trong giang hồ mà chỉ mua một điền trang bên ngoài Hàn Giang Phủ, an tâm dưỡng lão.Khi Tào Đại Hải tới điền trang của Hứa Trọng Dương, chỉ thấy hắn đang luyện quyền với mấy cọc sắt trong trang.Tào Đại Hải mỉm cười chắp tay nói: “Hơn mười năm không gặp, phong thái Hứa tiền bối vẫn như xưa.”Hứa Trọng Dương năm nay chưa tới sáu mươi tuổi, không tính là quá lớn tuổi, hắn nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Phong thái vẫn như xưa? Chỉ sợ các ngươi đều đang cười nhạo lão phu không biết trời cao đất rộng, lúc trước dám tới Cự Linh Bang, cuối cùng lại bị người ta đuổi về!”Tào Đại Hải vội vàng cười làm lành nói: “Những người khác nghĩ như vậy nhưng Tào Đại Hải ta là người ra sao ngài còn không biết hay sao? Những kẻ dám cười chê ngài chẳng qua chỉ là hạng tiểu nhân ghen tị mà thôi, nếu đổi lại là chúng muốn gia nhập Cự Linh Bang, chắc Cự Linh Bang còn chẳng thèm cho vào.”Nghe Tào Đại Hải nói như vậy, sắc mặt Hứa Trọng Dương mới dễ nhìn hơn một chút, hắn mời Tào Đại Hải vào trong phòng khách, rót một ly trà rồi mới nói: “Lão già ta đây đã quyết định thoái ẩn giang hồ rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì?”Tào Đại Hải chắp tay nói: “Lúc đầu ta cũng không định tới nhờ Hứa tiền bối xuất thủ, có điều Hắc Hổ Bang chúng ta gặp chút phiền toái, muốn mời Hứa tiền bối ngươi ra tay giúp đỡ, giết một người.”Gương mặt Hứa Trọng Dương lộ vẻ do dự, hắn nói thoái ẩn giang hồ không phải lời xuông mà là sau khi bị Cự Linh Bang đuổi đi quả thật tâm hàn ý lạnh, đồng thời sức khỏe cũng giảm sút.
Bằng không cho dù tuổi tác hắn đã lớn, với thực lực Nội Cương cảnh của hắn, muốn xây dựng một thế lực tại Hàn Giang Phủ vẫn không thành vấn đề.Nhận ra Hứa Trọng Dương đang do dự, Tào Đại Hải cười nói: “Xin Hứa tiền bối cứ yên tâm, lần này ta chỉ nhờ ngài đối phó với một võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, Hàn Giang Phủ nào có cao thủ gì?Hơn nữa sau khi chuyện này thành công, chỗ ta còn có trăm vạn lượng bạc cùng mười củ nhân sâm hơn năm trăm năm tuổi được chuyển tới từ Liêu Đông, chắc chắn sẽ không khiến Hứa tiền bối thua thiệt đâu.”Hứa Trọng Dương nghe vậy cũng động lòng.Hắn xem như bị Cự Linh Bang đuổi ra ngoài, cho dù vẫn còn chút gia sản nhưng giờ đã quyết định thoái ẩn giang hồ cũng tức là chỉ có chi ra chứ không có tiền thu vào, trăm vạn lượng bạc đã có sức hấp dẫn không nhỏ đối với hắn.Đặc biệt là nhân sâm năm trăm năm, có thể trì hoãn khí huyêt suy