Bốn võ giả Nội Cương cảnh vây công một võ giả Tiên Thiên cảnh, chuyện này đừng nói nhìn, nghe cũng thấy bắt nạt người ta.Thật ra cũng trách Sở Hưu không may, đại đa số những người tham gia truy tìm đều là dưới Nội Cương cảnh, bốn võ giả này vì bên ngoài trời đang mưa to, lười tìm kiếm trong mưa thế này nên tập trung lại một chỗ, định tránh mưa một lúc rồi tính.
Dù sao chỉ cần tìm được Sở Hưu, nhưng võ giả khác đương nhiên sẽ đánh tiếng báo tin cho bọn họ.Cho nên bên này vừa có động tĩnh đã trực tiếp dẫn bốn võ giả Nội Cương cảnh đến.Một người trong nhóm bốn đó cười lạnh nói: “Chư vị, tạm thời không nói ai trong chúng ta lấy hộp báu trên người Sở Hưu, nhưng tính mạng hắn Bắc Lăng Nhạc gia chúng ta muốn!”Ba người khác không quan tâm gật đầu, dù sao với bọn họ có lấy mạng Sở Hưu không không quan trọng, bọn họ đến chủ yếu là vì hộp báu.Có vẻ như bọn họ cũng từng nghe nói khi đoạt bảo tại Lữ Dương Sơn, Sở Hưu đã đắc tội với người của Bắc Lăng Nhạc gia.Bị đối phương giết ba võ giả Tiên Thiên, làm trọng thương một, thậm chí hộp báu trong tay Sở Hưu kia cũng cướp từ tay người của Bắc Lăng Nhạc gia.
Nhạc gia muốn tính mạng đối phương vãn hồi lại chút thể diện, chuyện này cũng rất bình thường.Ngay lúc bốn người chẳng để Sở Hưu trong mắt đang thương lượng xem nên giết y ra sao, Sở Hưu lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe sát cơ, đao mang đỏ rực đã chém thẳng về phía võ giả Nội Cương cảnh của Bắc Lăng Nhạc gia!Đây là một đao ngưng tụ tất cả lực lượng của Sở Hưu, một đao đỉnh phong cực hạn của y, Thanh Long Xuất Hải, Vũ Lạc Phi Hồng!Võ giả Nội Cương cảnh của Nhạc gia kia còn đang chắp tay với ba người khác, cảm tạ bọn họ nể mặt mình, nhưng chỉ chớp mắt đao thế của Sở Hưu đã lướt tới trước mặt hắn.Đao quang màu đỏ diễm lệ như một con thanh long đẫm máu ẩn sâu dưới mặt biển, lúc không xuất thủ lặn xuống tận vực sâu cửu y,khi xuất thủ lại phá hải hiện ra, bay thẳng tới chín tầng trời!Đặc biệt là sát khí cùng tà khí Sở Hưu dùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ thành rồi tập trung trên lưỡi đao càng khiến một đao xuất ra ẩn chứa lực lượng làm người ta hãi hùng khiếp vía.Võ giả Nội Cương cảnh của Bắc Lăng Nhạc gia thầm giật mình, vô thức lui lại phía sau, trường kiếm trong tay bùng lên một luồng sáng xanh, chín đóa kiếm hoa đã nở rộ trước người.Cương khí của võ giả Nội Cương cảnh mặc dù không cách nào phóng ra ngoài nhưng vẫn có thể ngưng tụ trên binh khí.Song kết quả khi đao kiếm chạm nhau, lực lượng trong đao thế của Sở Hưu ầm ầm bọc phát, lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt lập tức chấn vỡ cương khí, trường kiếm trên tay võ giả Nội Cương cảnh kia cũng ầm ầm vỡ vụn!Trong lòng kinh hãi, võ giả Nội Cương cảnh của Bắc Lăng Nhạc gia vô thức né tránh, Sở Hưu cũng không ham chiến, nhân cơ hội này trực tiếp trốn vào con đường nhỏ ở khu rừng bên cạnh.Ba người khác đang định ra tay, nào ngờ vị võ giả của Bắc Lăng Nhạc gia kia chỉ ngăn được một chiêu đã phải né tránh.Ba người kia đều oán hận nói: “Lão Nhạc, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Võ giả Nội Cương cảnh lại bị võ giả Tiên Thiên ép lui, Nhạc gia các người không muốn báo thù à?”Võ giả Bắc Lăng Nhạc gia nghe vậy thẹn quá hóa giận nói: “Các ngươi thì biết gì? Tên Sở Hưu kia rất kỳ quái! Vừa rồi lực lượng một đao của hắn cực kỳ kinh người, hơn nữa hắn còn có một loại bí pháp có thể dùng cảnh giới Tiên Thiên bộc phát ra uy năng sánh được với cương khí.
Vừa rồi nếu ta không lùi, đao thế kia có thể chém ta bị thương!Các ngươi không nghĩ lại thử xem, nếu Sở Hưu kia là hạng đơn giản, liệu trên Lữ Dương Sơn có thể khiến cả Thiếu trang chủ cùng người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng kinh ngạc không?”“Đừng nói nhảm nữa! Đuổi theo!”Ba người kia cũng chẳng muốn nhiều lời với người của Bắc Lăng Nhạc gia, lập tức đuổi theo Sở Hưu.Lúc này Sở Hưu còn muốn cảm tạ thời tiết ngày hôm nay, cảm giác của võ giả Nội Cương cảnh cực kỳ nhạy cảm nhưng giờ ngoài trời mưa to, dù sao cũng sẽ ảnh hưởng tới các giác quan của bốn người kia, đồng thời che giấu đôi chút vết tích của Sở Hưu.
Điều này cũng khiến cho trong rừng rậm bốn người nhất thời không đuổi kịp Sở Hưu.Bốn người liếc mắt nhìn nhau, cười lạnh một tiếng, trực tiếp phân tán ra, bắt đầu vây quanh khu rừng tìm kiếm vào khu vực trung tâm.Lâm Trung Quận mặc dù tên là Lâm Trung Quận, nhưng đó là khi Bắc Yên mới dựng nước, nơi này đại đa số là núi hoang rừng rậm, ít người qua lại.Nhưng lúc này Lâm Trung Quận đã chẳng còn rừng rú rậm rạp gì, bốn người liên thủ tìm tòi, sớm muộn gì cũng ép được Sở Hưu ra ngoài!Trong khu rừng, thần sắc Sở Hưu vô cùng lạnh lùng, không hề bối rối, chỉ có trầm tĩnh.Xung quanh sát khí nồng đượm đập thẳng vào mặt, khí tức hơi mơ hồ nhưng Sở Hưu đã có thể cảm giác thấy đối phương đang định bao vây bản thân.Không phải Sở Hưu chưa từng giết Nội Cương cảnh, mặc dù lúc giết Hứa Trọng Dương, Sở Hưu cực kỳ gian nan nhưng sau khi giết hắn y cũng có không ít kinh nghiệm đối phó với võ giả Nội Cương cảnh.
Mà sau khi y luyện hóa Tử Diệp Thù Du, thực lực cũng tăng tiến rất nhiều.Theo Sở Hưu, nếu chỉ là một trong bốn võ giả Nội Cương cảnh này thật ra còn chẳng bằng Hứa Trọng Dương.Dù sao Hứa Trọng Dương kia cũng xuất thân Cự Linh Bang, võ giả trong Nhân Hòa Lục Bang cạnh tranh cực kỳ kịch liệt,