Trên đường về nhà, tôi với Hạ Khải Phong cùng nhau sóng vai, yên lặng đi trên con đường nhỏ trong thôn.
"Tôi thật sự không đành lòng nói cho hắn biết Cốc Uyển Song rất có khả năng đã chết.
" Tôi khổ sở nói.
"Nói cho hắn quả thật là tàn nhẫn, nhưng hắn cũng đã biết.
" Hạ Khải Phong suy tư nói, hoàng hôn chiếu lên đỉnh đầu hắn, hình thành một vầng hào quang, bộ dáng nghiêm túc của hắn, thực sự rất có mị lực.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay sang hỏi hắn: "Tôi không hiểu, không phải ma sợ ánh sáng sao? Tại sao anh lại không có việc gì vậy?"
Hạ Khải Phong mỉm cười tự tin, ngoắc ngón tay với tôi, tôi tới gần hắn, hắn ghé sát vào lỗ tai tôi.
Đột nhiên hắn ôm lấy tôi rồi hôn nhẹ lên môi tôi, rồi chỉ chỉ vào cái bóng của hắn trên mặt đất, hỏi lại: "Hiểu chưa?"
Tôi nghi hoặc lắc đầu: "Chưa.
"
Hạ Khải Phong bày ra "cô thật ngu ngốc" nói: "Ta bây giờ có thân thể, có thân thể thì có bóng dáng, cô không thấy sao?"
Tôi cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Đã nghe qua chuyện mượn xác hoàn hồn chưa?" Hắn thần bí hỏi.
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại hỏi: "Mỗi con ma đều có thể mượn xác hoàn hồn sao?"
"Đương nhiên không thể, ta và bọn họ không giống nhau.
" Hạ Khải Phong đắc ý nói.
"Tại sao lại không giống?" Tôi tò mò hỏi tiếp.
"Cô nghĩ ta lừa cô à? Nếu như ta lừa cô thì ta không phải là Hạ Khải Phong.
" Hắn tức giận nói.
"Thôi không nói nữa, chuyện này coi như xong.
" Tôi nhỏ giọng trở lại chủ đề chính: "Anh nói có phải Cốc Uyển Song chết không ai biết không? Hình như cô ấy còn có bà nội.
" Vấn đề này vẫn luôn làm tôi bối rối.
"Trước tiên, chúng ta hãy bắt đầu từ chỗ bà nội của cổ.
" Hạ Khải Phong nói.
! !
Cốc Uyển Song quê ở thôn Bắc Sơn, cách nơi này 70 km, để cứu cái mạng nhỏ của Liên Kiều Sinh, chúng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút.
Chúng tôi ngồi xe buýt suốt đêm, lúc đi vào thôn Bắc