Liên Kiều Sinh đứng bên cạnh, phối hợp nói: "Đúng đúng đúng, cô ấy còn có việc.
Để tôi đưa cô ra ngoài."
Tôi vốn nghĩ rằng có thể an toàn rời đi, không ngờ Dương tiểu thư kia lại đột nhiên nói: "Một nhận viên nho nhỏ mà cũng không chừa mặt mũi cho chúng ta? Chẳng lẽ các người không để Dương gia chúng ta vào mắt?"
Cô ta nói vậy tôi quả thật là muốn đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Tôi nhìn thoáng qua Hạ Khải Phong, vốn định cầu cứu hắn, nhưng hắn lại không vội mà từ từ cầm ly tra lên nhấp một ngụm.
Tôi âm thầm mắng hắn.
Kiều Sinh thấy thế, định lên tiếng phản bác, nhưng lại bị tôi ngăn lại.
Người ta là khách quý, tôi không thể không biết nặng nhẹ.
Vì thế tôi đành phải ở lại.
Kiều Sinh thấy tôi không thoải mái, hiểu ý cười với tôi, nhẹ nhàng nói: "Ngồi một lát là được rồi, đợi chút nữa tôi đưa em về, tất cả đều đã có tôi!"
Tôi nhìn hắn gật gật đầu.
Nhưng nghe đề tài làm ăn của bọn họ và mùi xì gà, tôi thực sự không chịu nổi.
Vì thế tôi liền viện cớ đi toilet để đi ra ngoài hít thở không khí.
Toilet của khách sạn cao cấp có khác, bên trong chẳng những không nhiễm một hạt bụi lại còn rất yên tĩnh.
Quả là một nơi "lánh nạn" tốt."
Tôi vừa mở vòi nước ra rửa tay thì có người vào.
Một mùi nước hoa nồng đậm xông thẳng vào mũi, tôi không cần ngẩn đầu nhìn cũng biết đó là ai.
Đó là thiên chi kiều nữ mà tất cả đàn ông đều muốn có được - Dương Ngạo Tuyết.
Tôi lễ phép chào hỏi cô ta, còn cô ta thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, vừa rửa tay vừa nói: "Nghe nói Hạ tổng của các cô đính hôn với con gái của chủ tịch?"
Trong lòng tôi ngẩn ra, ngay sau đó tâm trạng cũng tốt lên hẳn, gật gật đầu.
Tôi nghĩ thầm: Còn không phải sao? Mà chị đây chính là con gái của củ tịch trong miệng cô.
Tâm trạng tốt nên rửa tay thôi tôi cũng thấy rất vui vẻ.
Cô ta cười lạnh như đang khinh thường.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta trong gương, cặp kia mắt kia thoạt nhìn có vẻ ảm đạm nhưng thật ra lại đang tràn đầy sát khí.
Đây không phải là vị Dương tiểu thư hiền thục, đoan trang vừa nãy ngồi ở trong phòng sao? Sao bây giờ lại như biến thành một người khác vậy?
Cô ta nhếch miệng cười, quan sát tôi từ trên xuống dưới.
"Chỉ bằng cô, cô cảm thấy mình có thể tranh được với tôi sao?"
Tôi kinh ngạc nói: "Cô biết tôi?"
"Nhìn bộ dáng quê mùa của cô kìa? Ai mà chẳng đoán được.
Huống hồ, lần trước chúng ta đã gặp mặt, sao tôi lại không biết cô chứ?" Mặt Dương Ngạo Tuyết bỗng trở nên trắng bệch, bờ môi tím tái, âm khí rất nặng, khiến tôi không thể không hoài nghi cô ta là ma.
"Tôi, tôi gặp cô bao giờ?" Tôi cẩn thận hỏi.
"Trong Lục giới, chỉ có ta mới xứng với Hạ Khải Phong.
Hắn làm ma, ta liền theo hắn làm ma.
Hắn muốn làm người, ta liền theo hắn làm người.
Cô có làm được không?" Cô ta lãnh khốc nói.
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, không dám tin.
Nhưng thực sự lại không thể không tin là tôi đã gạp ma.
Hơn nữa lại còn là một con ma nữ xinh đẹp coi tôi là tình địch.
"Cô, cô không phải Dương Ngạo Tuyết? Cô là ai? Sao chưa có được sự đồng ý của người ta mà cô đã dám ngang nhiên chiếm giữ thân thể của người ta?" Tôi chỉ vào cô ta, chất vấn.
Cô ta nghe tôi nói vậy thì như gặp phải chuyện cười.
Cười lên ha hả.
Cười chán chê, cô ta đi đến trước gương, ưu nhã vuốt mái tóc đen mượt của mình, kiêu ngạo nói: "Chiếm giữ? Ta còn chưa chán ghét khuôn mặt của cô ta không bằng một nửa ta thì thôi, cô ta còn dám oán giận?
Bạch Mị Nhi ta có thể dùng thân thể của cô ta, chứng tỏ cô