Tôi lấy điện thoại ở trong áo ra nhìn, mới 8 giờ tối, còn lâu mới tới một giờ sáng.
Bụng tôi cứ kêu lên reo réo, sớm biết như này, chiều tôi đã đi ăn thật no nê.
Tôi ấn cái bụng rỗng tuếch, nuốt một ngụm nước miếng rồi tiếp tục nhìn cậu cả.
Ông đang dựng một cái lều trại rất nhỏ bên cạnh căn phòng tối.
Tôi nghĩ có lẽ đêm nay cậu cả sẽ ngủ lại đây.
Sau khi cậu cả dựng lều xong thì liền dùng rơm dạ phủ kín, thảo nào mấy tối hôm trước tôi không trông thấy.
Một khi đã như vậy, tôi sẽ ở đây chờ cho đến khi cậu cả ngủ rồi, thì mới bí mật tiến vào căn phòng tối kai, điều tra Hạ Khải Phong.
Bụng tôi lại réo lên, tôi cố gắng tự "thôi miên" bản thân, rồi chẳng may ngủ từ lúc nào cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm vang lên bên tai tôi: "Lôi Lôi, mau tỉnh lại đi!"
Tôi cố gắng mở mắt, phát hiện là cậu hai liền mơ màng hỏi: "Cậu cả? Sao cậu lại ở đây?"
"Lời này hẳn là ta phải con mới đúng chứ? Con có biết đây là đâu không? Con tới đây làm cái gì?" Cậu hai nhìn tôi với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Cậu hai không ngờ tới cũng là chuyện bình thường.
Lời đồn về "vườn chè tử vong" của Trương gia đã làm tất cả mọi người trong thôn kinh sợ, làm gì có ai mà đang đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới nơi này?
Này không phải tìm đường chết sao?
Tôi cười trừ: "Ha ha! Con tới đây ngắm mặt trời lặn, rồi không cẩn thận nên ngủ quên mất."
Cậu cả vừa nghe thấy lý do tôi vừa nói liền cau mày nói: "Cái con nhóc này, bao nhiêu nơi tốt có thể ngắm cảnh hoàng hôn mà không tới, lại chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này! Còn có thể ngủ? Thôi, con mau về nhà đi."
Tôi ra vè không hiểu, vươn vai, ngáp một cái thật to rồi hỏi: "Nơi này có gì không tốt ạ? Tuy rằng là nơi sơn dã, nhưng ở đây rất yên tĩnh, không bị làm phiền."
Thấy tôi vẫn chưa chịu đi, cậu hai gấp gáp kéo tay tôi, vẻ mặt bất an: "Lôi Lôi, cậu cả cầu xin con, con mau rời đi đi, bằng không sẽ không kịp nữa."
Tôi không cam lòng nói: "Cậu cả nhiều tuổi rồi, sao con có thể để cậu gác đêm chứ? Hay là cậu cả cứ về trước đi, con trực đêm giúp cậu, mọi chuyện cứ giao cho con là được."
Cậu cả tức giận nói: "Con nhóc này thật to gan, nếu con còn không đi thì nhất định sẽ hối hận đó."
Tôi vô ngực đảm bảo "Con trời sinh gan đã to! Cậu phải biết rằng ma quỷ gặp con cũng chỉ có thể sợ đến nỗi tè cả ra quần đó."
Tôi vừa dứt lời, trong phòng tối liền lập truyền âm thanh ầm ầm quen thuộc.
Sắc mặt cậu cả xanh như tàu lá chuối, ông sợ hãi nắm chặt tay tôi đi về phía lều trại.
Chui vào trong lều, cậu cả nhanh chóng chui vào túi ngủ, thân thể cứ run lên bần bật.Thật không ngờ lại làm cậu cả kinh sợ đến như vậy, tôi xấu hổ thở dài.
Trong phòng tối tiếp tục truyền ra những thanh âm kỳ quái có tiết tấu, làm da đầu người nghe tê dại.
Rốt cuộc Hạ Khải Phong và cô gái kia đang ở bên trong phòng làm cái gì?
Tôi không kìm được sự tò mò, rón ra rón rén, cẩn thận đi vào phòng tối.
Cuối cùng cũng đứng trước cửa phòng tối, tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy lên đến tận cổ họng.
Tôi phát hiện cửa không khóa, tôi nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi đưa tay ra đẩy cửa.
Ngay lúc ta sắp sửa chạm tới chốt cửa thì trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng cười lảnh lót như của cô gái.
Tay của tôi cứng đờ, đột nhiên tôi thấy có chút do dự.
Tôi nghĩ thầm: Rốt cuộc tôi đang làm cái gì? Sao tôi lại có cảm giác như mình đang cố tình đi bắt gian? Tiến vào, nếu là hình ảnh không nên nhìn, tôi sẽ giống như một người đàn bà đanh đá, đuổi cô gái kia đi, sau đó chất vấn Hạ Khải Phong.
Trong phòng đột nhiên lại truyền tới thanh âm thở dốc của cô gái làm tôi chấn động.
Hoá ra là hình ảnh hạn chế độ tuổi.
Thật là buồn cười! Con ma biến thái này dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Thật sự là tôi nghe không nổi nữa, tôi phải vào trong cứu cô gái kia ra.
Tôi đưa tay đẩy cánh cửa, nhưng cả người lại bị kéo ngược lại về phía sau.
Kế hoạch của tôi lại một lần nữa bị phá hủy.
Tôi chỉ có thể đứng ở đằng xa mà nhìn chằm chằm vào căn phòng tối.
Cậu cả tức giận đến phát điên: "Con bé này, Sao lại không nghe lời như vậy? Trời ạ! Vừa nãy thật nguy hiểm.
Con không muốn sống nữa sao?"
Vẻ mặt tôi ngưng trọng hỏi cậu cả: "Cậu cả, mở cửa ra thì sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng sao? Rốt cuộc trong đó có cái gì?"
Cậu cả lúng túng, ấp úng nói:"Nào, nào có cái gì?"
"Cậu cả, cậu không cần phải giấu con.
Con biết bên trong có một cái quan tài, hơn nữa không phải chỉ có mỗi quan tài."
Cả cả sốt ruột giải thích.
"Cái quan tài kia chỉ là, chỉ là..."
Chỉ là mãi cậu cả cũng không nói ra những lời tiếp theo.
Đột nhiên hai mắt cậu cả sáng ngời, nói: "Thật ra thì ở ở giữa phóng có cái quan tài, đó chính là dấu hiệu của việc thăng quan phát tài."
"Thăng quan phát tài?" Vẻ mặt tôi tràn đầy hắc tuyến.
Cậu cả cũng thật là...!Người ta đều nói đầu óc ông đơn giản, tứ chi phát triển, tôi thấy thật ra là ông