Khụ khụ khụ!
Đường Tô Mộc ho bạt mạng, cựa quậy muốn đứng lên, cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải hôm qua y tăng ca lâu quá nên bất cẩn bị cảm lạnh chớ.
Mùa này bị bệnh không dễ khỏi, còn dễ mắc, vả lại công ty với nhận một hạng mục, hôm nay từ trên xuống dưới đều ở lại tăng ca, có khi muốn xin nghỉ cũng chẳng được.
Không được.
Đường Tô Mộc thầm quyết định, xin không được cũng phải xin, chẳng qua chỉ là nghỉ làm, nếu tiếp tục tăng ca nữa, y không chết vì lao lực thì không thể nào.
"Tới đây, khát nước rồi ha, mau uống nước nào." Một bà lão tóc hoa râm lại gần, đỡ y ngồi dậy từ trên giường: "Thằng bé ở bên kia đấy, có muốn ôm tới cho con nhìn một chút không?"
...!Ai vậy?
Đường Tô Mộc với vẻ mặt mờ mịt nhìn sang.
Thấy y tỉnh, đáy lòng bà Tôn thả lỏng hơn một chút.
Người trẻ tuổi trước mắt là do bà và ông nhà nhặt về từ bờ sông, lúc đưa về còn đang mang thai.
Bà Tôn thấy người ta đáng thương nên dứt khoát cứu về, an trí người ta vào một căn phòng nhỏ không ai ở trong nhà mình.
Không ngờ sau khi được cứu, người trẻ tuổi này cả ngày buồn bực không vui, không lâu sau thì sinh bệnh nặng, rồi ngay cả thuốc cũng chẳng chịu uống.
Đúng là tạo nghiệt mà.
Bà Tôn thật sự không hiểu rốt cuộc mấy tên nhà giàu này nghĩ gì, đứa nhỏ tốt như vậy, có làm sai điều gì cũng không nên ép người ta uống quả khôn nguyên* để hoài thai sinh con rồi cho lấy chồng, cuối cùng rơi vào kết cục như vầy.
*Theo như truyện thì quả khôn nguyên uống vào sẽ giúp nam tử hoài thai
Đứa nhỏ.
Đứa nhỏ gì cơ?
Đường Tô Mộc đầu óc mù mịt.
Đây là đâu, không phải y đang tăng ca trong công ty à, sao tự dưng chạy tới đây vậy, không thể là do y ngủ đến hồ đồ rồi tự mộng du chứ?
Đáy lòng chợt hiện ra một ý nghĩ cực hoang đường, Đường Tô Mộc chưa kịp nghĩ tiếp thì đã thấy bà lão trước mặt đẩy một cái bọc chăn nhỏ vào trong tay y.
Bé con được bọc bên trong còn đang ngủ, đôi môi nhỏ đầy đặn mấp máy vài cái, bàn tay bé xinh đặt bên cạnh gò má.
Hình như nhận ra mình đã bị đổi chỗ khác, bé con chau mũi một cái, bỗng nhiên khóc "Oa" lên.
"Con đó." Bà Tôn không đồng ý nhìn y: "Suy nghĩ thoáng một chút đi, ngay cả thuốc cũng không chịu uống, cũng chẳng nghĩ xem nếu con có chuyện không may thì đứa bé này sẽ ra sao.
Xem đi, từ sau lúc con té xỉu ngày hôm qua Đại Bảo vẫn cứ khóc, hôm nay cũng khóc đến mức khàn cả giọng...!Cho nên vì Đại Bảo, con không thể giày vò bản thân mình như thế nữa."
Té xỉu, bé con.
Đường Tô Mộc nhắm hai mắt, cảm nhận một đống ký ức tuôn từ trong đầu ra.
Thì ra không phải y mộng du, cũng không phải đang tăng ca ở công ty, mà là thật sự xuyên đến một nơi khác.
Thân phận của y hiện giờ vẫn là Đường Tô Mộc, là con thứ thiếp của Hầu phủ Lâm Dương, cùng con trưởng đi theo Thái tử làm việc.
Trên danh nghĩa là làm việc, nói trắng ra chính là một con tốt thí bị đẩy ra chắn cho người ta, đặc biệt là nguyên chủ đã đóng góp không nhỏ trong việc hãm hại những hoàng tử khác.
Chỉ tiếc đi ở ven sông lâu ngày, nào có chuyện không ướt giày.
Cuối cùng nguyên chủ bị lật xe nghiêm trọng, chẳng những không thành công hãm hại Nhị hoàng tử, ngược lại còn dâng mình lên, thậm chí trong vô tình ngay cả con cũng đã có, đến mức bị cả họ ruồng rẫy, lưu lạc bên ngoài, sau cùng uất ức thành bệnh.
Sau khi nguyên chủ té xỉu rồi chết thì đổi thành Đường Tô Mộc bây giờ.
Đường Tô Mộc xem phần ký ức nhiều hơn trong đầu, hết sức phiền muộn.
Nguyên chủ này thật là...!Từ nhỏ tới lớn bị người ta đẩy ra làm con tốt cũng thôi đi, hãm hại người khác còn bị lật xe.
Vốn kế hoạch là đốt hương tình, để Nhị hoàng tử tinh thần không ổn bị bêu xấu trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu.
Kết quả khi sắp đến thời điểm diễn ra kế hoạch, tiểu thái giám ở cùng phòng với Nhị hoàng tử bỗng nhiên không thấy, Đường Tô Mộc chạy trốn chẳng kịp, chỉ có thể tự mình lấp hố.
Vậy cũng được á hả?
Đàn ông của triều đại này sau khi uống quả khôn nguyên thật sự có thể hoài thai như phụ nữ, nhưng quả khôn nguyên quý báu biết bao, căn bản không phải một tên con trai thứ thiếp có thể có cơ hội đụng vào.
Rốt cuộc là ai âm thầm để y uống quả khôn nguyên, lại mượn kế hoạch này của y mà thiết kế một loạt chuyện này?
Đường Tô Mộc chỉ đành thở dài, cho dù tình huống có thế nào, quay về hiển nhiên là không thể về được nữa, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm sao để sống thật tốt ở nơi này.
A, đúng rồi.
Đường Tô Mộc với vẻ mặt phức tạp nhìn bé con trong lòng.
....!Còn có cả bé con trước mặt này nữa.
"Nào, cháo này bà vừa mới nấu, con ăn trước một xíu đi.
Con ấy à, đời ai mà không có khó khăn, vẫn phải tự nghĩ thoáng lên." Bà Tôn cằn nhà cằn nhằn bên cạnh.
Đối với bà lão đã cứu mình một mạng này, Đường Tô Mộc vẫn vô cùng cảm kích, vội cười một tiếng, nói: "Bà yên tâm, con đã nghĩ thông rồi, từ rày về sau sẽ nghĩ cách sống cho thật tốt."
"Ôi, vậy thì tốt quá rồi." Bà Tôn lập tức mặt mày hớn hở, vỗ mu bàn tay y: "Được rồi, con nghĩ thông là tốt rồi, căn phòng này con cứ an tâm mà ở, đất trong nhà nhiều, cũng không để thiếu hai cha con các con một miếng cơm nào đâu."
An ủi Đường Tô Mộc xong, bà Tôn để thức ăn lại rồi đi.
Giờ đang là mùa xuân, cũng