Khoảng hai ngày sau, cũng không biết Nhị hoàng tử đang làm gì mà không tới tìm Đường Tô Mộc gây phiền toái, cũng không chủ động phái xe ngựa tới đón y đến Vương phủ nữa.
Khiến Đường Tô Mộc cảm giác có chút mất mát.
Không đúng.
Không phải mất mát.
Chỉ là y có hơi không quen thôi, dù gì thì xe ngựa của phủ Tấn vương cũng tốt chán so với xe bò trong thôn, vừa nhanh lại ổn định, không có phương tiện giao thông thuận lợi, y tới thành Đại Minh cũng không tiện.
Chẳng có việc gì làm, lại còn có trứng phượng hoàng cần phải chăm sóc, Đường Tô Mộc dứt khoát ở nhà, mỗi ngày làm ruộng luyện đan, tiện thể kiểm tra tình trạng của trứng phượng hoàng.
Cũng không biết là xảy ra vấn đề gì, từ sau hôm mua lồng chim ấy, trứng phượng hoàng trong túi linh sủng chưa từng động đậy lần nào nữa, từ đầu chí cuối chỉ im lặng, ngay cả nhiệt độ cũng chỉ cao hơn nhiệt độ phòng bình thường một chút, cứ như lần cử động trước đó đều là do ảo giác của Đường Tô Mộc.
Không phải là hỏng rồi chứ?
Đường Tô Mộc không nhịn được vươn tay gõ vỏ trứng một cái.
Nhưng mà không thể nào, đồng hồ đếm ngược phía trên vẫn không dừng lại, theo lý mà nói thì bản thân trứng hẳn là không có vấn đề gì mới đúng.
"Y ya!" Bé con nằm trên giường không chịu bị bỏ quên, cứ luôn vươn móng thịt muốn đụng vào trứng phượng hoàng trong tay Đường Tô Mộc.
"Con muốn cái này à?" Đường Tô Mộc cầm trứng phượng hoàng cười nhìn bé.
"A a!" Nhìn thấy vật mình muốn ở ngay trước mắt, bé con nhất thời càng vui mừng hơn.
"Cho con chơi thì cũng được, nhưng thứ này đắt lắm đó, con đừng có làm hư nha."
Đường Tô Mộc mở túi linh sủng ra, dứt khoát nhét hết toàn bộ trứng phượng hoàng vào trong móng mập của bé con.
Bản thân trứng phượng hoàng cũng không lớn, nhưng so với nắm tay của bé con thì bé con phải chụm cả hai tay lại mới có thể miễn cưỡng ôm lấy toàn bộ trứng phượng hoàng vào phòng.
"A, a ya, y a a!" Ôm trứng phượng hoàng, bé con vui vẻ không ngừng, thừa dịp Đường Tô Mộc không chú ý liền nhét trứng phượng hoàng vào trong miệng.
"Ấy!" Đường Tô Mộc sợ hết hồn, vội cướp trứng phượng hoàng lại, cũng may bé con chưa mọc răng, chỉ khiến trứng phượng hoàng dính một lớp nước miếng, cũng không khiến trứng bị hư hại gì.
"Cái này không ăn được." Sau khi kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì nữa, cuối cùng Đường Tô Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được chọc vào trán bé con một cái.
"Ể?" Phát hiện đồ chơi của mình bị cướp đi, bé con vội vươn tay muốn lấy lại.
"Không được." Đường Tô Mộc vội thả trứng phượng hoàng vào lại bên trong túi linh sủng: "Lúc cha mua cái này phải mất một trăm đồng tiền vàng đó, bị con cắn hỏng thì mất trắng chẳng còn gì."
"A..." Phát hiện cha thật sự sẽ không trả đồ lại cho mình nữa, bé con nhất thời mất mát, không vui mà siết chặt nắm tay nhỏ của mình.
"Được rồi, còn khoảng chín tiếng nữa là trứng nở rồi, nếu con thực sự muốn chơi thì có thể chờ sau khi nó nở ra sẽ chơi cùng con sau." Đường Tô Mộc hôn lên gò má bé một cái.
Thời gian trứng phượng hoàng nở đúng lúc là vào buổi tối.
Đường Tô Mộc chợp mắt một lúc, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Trình Quyên Nhi.
"Công tử, cơm tối đã làm xong rồi, người có muốn ăn bây giờ không? Hay là cứ để trên bếp, lát nữa mới ăn?" Trình Quyên Nhi không đi vào, chỉ đứng bên ngoài hỏi.
"Không cần đâu, ta ra ngay đây." Đường Tô Mộc dụi mắt một cái, vội cúi đầu kiểm tra trứng phượng hoàng trên cổ tay, sau đó liền phát hiện...!trứng phượng hoàng trong túi linh sủng đã không thấy bóng dáng!
Không thấy nữa!
Đường Tô Mộc sợ hết hồn, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Túi đeo trên tay vẫn còn, chỉ là móc khóa ở bên đã bị mở ra từ lúc nào không biết, bên trong chỉ còn lại vải mềm màu đỏ vốn dùng để đựng trứng phượng hoàng.
Không có.
Trên chăn cũng không có.
Đây chính là một trăm đồng tiền vàng đó.
Đường Tô Mộc không dám chậm trễ thời gian nữa, vội vàng khoác y phục vào, bò dậy từ trên giường, lục hết giường một lần, thậm chí ngay cả dưới đáy tủ quần áo cũng không bỏ qua, nhưng mà vẫn không thể tìm được như cũ.
Sao có thể!
Rõ ràng một quả trứng linh sủng như thế, cho dù có vô tình rơi vỡ cũng không có khả năng không thấy chút dấu vết nào.
"Hê ya!" Có lẽ thấy dáng vẻ Đường Tô Mộc quay mòng mòng trên đất rất thú vị, bé con nằm trên giường nhỏ cứ đạp chân cười khúc khích không ngừng.
"Có đói không? Con đợi một lát đã, chờ cha xong việc sẽ cầm bình sữa tới cho con." Đường Tô Mộc vẫn không chịu từ bỏ, dứt khoát lật hết chăn đệm lên, đang định mở cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, bỗng nghe thấy tiếng chíp chíp nhỏ.
Đường Tô Mộc kỳ quái quay đầu lại.
"Chíp?"
Lại một tiếng nữa.
Hình như âm thanh vang lên ở giường nhỏ của bé con, Đường Tô Mộc vội bỏ chăn đệm xuống, nhẹ nhàng đi tới.
Chỉ thấy con cọp vải nhỏ xinh bên gối của bé con đã bị đá xuống đất, thay vào đó là một cục bông màu đỏ mềm mại không rõ là gì.
"Chíp chíp!" Cục bông kia ngẩng đầu lên kêu một tiếng.
"A ya!" Nhìn thấy Đường Tô Mộc đi tới, bé con vội vàng ngẩng đầu lên kêu một tiếng.
Đây là...!phượng hoàng?
Cho nên thật ra thì không phải mất mà là đã nở rồi?
Đường Tô Mộc vươn tay cầm cục bông tròn tròn bên gối bé con đặt lên tay, giơ ra trước mặt nhìn thật kỹ mới phát hiện thứ phủ bên trên gọi là màu đỏ thì thật ra cũng không chính xác, lông chim này mang một loại màu đỏ sáng như vỏ quýt, đậm rồi lại nhạt, phập phà phập phừng, cứ như một ngọn lửa đang cháy.
"Chíp?" Tiểu phượng hoàng nghiêng đầu, có vẻ bị ôm không thoải mái, uốn éo vỗ cánh nhỏ của mình, lắc lư bay về bên cạnh bé con lần nữa.
"Ha a." Bé con dùng móng mập ôm lấy tiểu phượng hoàng, kề vào bên mép, nhiệt tình dán nước miếng khắp người đối phương.
Tiểu phượng hoàng bị làm cho ướt nhẹp: "..."
Phụt.
Đường Tô Mộc vui vẻ cực kỳ, vội vàng lấy vải bọc tiểu phượng hoàng lại lau khô, vừa làm vừa giáo dục bé con: "Ngoan, không được cái gì cũng vào miệng, như vậy rất không vệ sinh có biết không? Lỡ đâu bị