Bởi vì tiền thính Vương phủ dùng để tiếp khách vẫn chưa hoàn toàn dọn dẹp xong, Đường Tô Mộc dứt khoát đổi địa điểm gặp khách thành một chỗ hơi xa xa nằm chếch tiền thính.
Mới vừa vào bên trong nhà không lâu, bên ngoài đã truyền tới một trận âm thanh huyên náo, chủ nhân của giọng nói rất quen thuộc với Đường Tô Mộc, chính là đường huynh của nguyên chủ Đường Tĩnh Ngang.
"Đừng có kéo ta, để ta tự đi vào!" Vóc người Đường Tĩnh Ngang không cao, giọng lại cực kỳ lớn, đẩy Công công quản sự ra, mấy bước đã vọt vào bên trong nhà.
"Uống nước mà không biết nhớ nguồn, vô liêm sỉ, ân huệ trước kia Thái tử điện hạ dành cho ngươi ngươi đều đã quên hết rồi sao? Lại muốn gả cho Nhị hoàng tử, rốt cuộc ngươi có nhớ mình họ gì hay không!"
Đường Tô Mộc yên tĩnh ngồi ở chỗ cũ, tiện tay đốt một lư hương nhỏ trên bàn.
"Quay về cùng ta." Đường Tĩnh Ngang dùng sức kéo cổ tay Đường Tô Mộc: "Phàm là kẻ có chút liêm sủ thì không nên ở lại đây làm Tấn vương phi gì đó, mà là trở về cùng ta để dập đầu nhận sai với cha ngươi!"
"Nhận sai?" Đường Tô Mộc ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái: "Chắc là ngươi chưa biết, Lâm Dương hầu từng mấy lần ra tay muốn giết ta, còn kiên trì muốn để ta trở về cùng ngươi để nhận lỗi nữa không?"
Đường Tĩnh Ngang sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "Muốn giết ngươi? Sao có thể chứ? Có phải đã xảy ra hiểu lầm gì rồi hay không?"
Đường Tô Mộc không nói gì mà là dứt khoát lấy một chiếc túi thơm ra.
Túi thơm đã cũ, bốn mép bị xù lông lên, ở một góc có thêu chữ "kim", chính là túi thơm của Kim quản sự lúc trước.
Kim quản sự là lão nhân trong phủ, tất nhiên Đường Tĩnh Ngang nhận ra, nhưng mà vẫn không chịu tin tưởng.
"Đây chẳng qua chỉ là một cái túi thơm, có thể nói lên điều gì chứ? Vả lại, cho dù ngươi có bất mãn gì với đại bá, đó cũng chính là do ngươi tự tạo nên."
Không đợi Đường Tô Mộc kịp nói gì, Thái giám quản sự đã tức tới đỏ mặt trước.
"Ngươi coi chỗ này là đâu hả? Lại dám công khai bêu xấu Tấn vương thế tử, bọn ta thấy ngươi mới buồn nôn đó, đưa cái tên điên khùng này..."
"Đợi một chút." Đường Tô Mộc ngăn Thái giám quản sự lại, quay đầu cười nói với Đường Tĩnh Ngang: "Đã ngồi ở trong phòng này lâu như thế, ngươi không cảm thấy có chỗ gì không đúng không?"
Chỗ nào không đúng?
Đường Tĩnh Ngang sợ hết hồn, vội vàng nhìn xung quanh, hình như cũng không có chỗ nào không đúng.
Không phải.
Cuối cùng Đường Tĩnh Ngang cũng ý thức được, lúc nãy khi hắn ta mới vào phòng, đối phương đã đốt lư hương đó.
Lư hương không lớn, chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, bên trên tản ra khói xanh nhàn nhạt, lại hơi có mùi của hoa cỏ.
"Hẳn là ngươi biết cửa tiệm đan dược bỗng nhiễn xuất hiện trong kinh thành là do ta mở nhỉ?" Đường Tô Mộc gõ nắp lư hương một cái.
"Ngươi muốn nói gì?" Đường Tĩnh Ngang cảnh giác lùi về sau một bước.
Chuyện có liên quan tới cửa tiệm đan dược tất nhiên là biết, nhưng từ đầu tới cuối chỉ cảm thấy đây vốn là giở trò bịp bợm người khác, Nhị hoàng tử vội vàng muốn cưới Đường Tô Mộc vào cửa, tất nhiên phải nghĩ cách giúp y tạo thế lực.
Cửa tiệm đan dược thần kỳ đó cũng được, đan dược có thể chữa trị bách bệnh trong truyền thuyết cũng được, chẳng qua chỉ là tạo một vị thế cao cho Đường Tô Mộc dùng thôi, ai tin thì kẻ đó là đồ ngu.
"Vậy ngươi có biết đan dược trong cửa tiệm đan dược kia thật ra đều là do chính tay ta luyện chế hay không?"
Đường Tô Mộc cười nói, nhẹ nhàng nhấc lư hương trong tay lên: "Cái gọi là y độc không phân biệt...!Ngươi có thể tự cảm nhận một chút, có phải hôm nay tim đập có hơi nhanh hơn, hơi thở dồn dập, ngực ẩn ẩn đau không?"
Đường Tĩnh Ngang tái mét mặt.
Đối phương nói không sai, quả thật bây giờ tim hắn ta đúng là trở nên đập hơi nhanh, hơi thở mơ hồ dồn dập, trong ngực có một loại khó chịu vô hình.
Cho nên y thật sự...!làm sao có thể.
"Thứ này tên là Hương kinh hồn bảy ngày, tên như ý nghĩa, chính là sau khi ngửi qua, nếu trong vòng bảy ngày không ăn thuốc giải vào thì tim sẽ quặn đau đến chết." Đường Tô Mộc nói.
Trong đầu Đường Tĩnh Ngang một mảnh hỗn loạn: "Nhưng ta là cháu ruột của Lâm Dương hầu, ngươi, ngươi không dám giết ta."
Đường Tô Mộc bình tĩnh nhìn hắn ta một cái: "Ngươi đoán xem ta có dám hay không?"
Dám.
Tất nhiên y dám.
Cuối cùng Đường Tĩnh Ngang cũng nhớ ra, người ở đối diện này đã sớm không phải tên con trai thứ của Hầu phủ mặc cho mình bắt nạt như ở quá khứ nữa, mà là phi tương lai của Nhị hoàng tử.
Bằng vào sự áy náy và buông thả của Đương kim thánh thượng dành cho Nhị hoàng tử trong mấy năm gần đây, cho dù hôm nay mình có thật sự chết ở chỗ này thì e rằng cũng chẳng khiến đối phương tổn hại một chút nào hết.
Từng tầng mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng, tim Đường Tĩnh Ngang đập càng lúc càng nhanh, chân mềm tới nỗi gần như đứng không vững: "Ngươi muốn...!làm gì ta?"
Đường Tô Mộc suy nghĩ một chút: "Ta nhớ hình như trước đó đường huynh nhậm chức ở Tư Thiên Giám, vậy chắc ngày thường có tiếp xúc với tin tức liên quan tới quả khôn nguyên nhỉ?"
Quả khôn nguyên? Cái thứ linh quả có thể khiến nam nhân hoài thai sinh con đó sao?
"Không được, đùa gì thế." Đường Tĩnh Ngang có chút do dự nói: "Ngươi đề cao ta quá rồi, mặc dù ta có nhậm chức trong Tư Thiên Giám, không sai, nhưng nói trắng ra chính là làm chân chạy vặt cho người ta, căn bản không với tới được thứ đồ như thế.
Muốn điều tra về quả khôn nguyên, ngươi vẫn nên đi tìm người khác đi!"
"Đó chính là vấn đề mà đường huynh nên suy tính đấy." Đường Tô Mộc bình thản nói: "Ngươi mà tìm được tin tức có liên quan tới quả khôn nguyên thì ta sẽ cho ngươi thuốc giải, ân oán trước đó giữa chúng ta cũng xóa bỏ.
Còn không tìm được, vậy thì xin lỗi, chỉ có thể mời đường huynh đại nhân về sớm chuẩn bị hậu sự cho mình đi thôi."
"Đợi đã."
"Tiễn khách." Đường Tô Mộc căn bản không nghe hắn ta nói nhảm, trực tiếp kêu thị vệ đuổi người ra ngoài.
Đưa mắt nhìn Đường Tĩnh Ngang rời đi, Thái giám quản sự còn ở lại trong phòng liếc nhìn lư hương trên bàn, không nhịn được có chút sợ hãi.
"Đường công tử, bên trong lư hương..."
"Chỉ là hương tỉnh thần bình thường thôi, có thể loại bỏ phiền não và chấm dứt cơn khát, giúp tinh thần sảng khoái, chủ yếu là dùng để chữa bệnh ngủ nhiều mụ mị đầu óc." Đường Tô Mộc quay đầu liếc nhìn sắc trời bên ngaoif.
"Đúng rồi, bây giờ dùng bữa tối có phải hơi sớm không nhỉ? Chi bằng cứ chờ Điện hạ về rồi hẵng nói."
Thái giám quản sự: "..."
Nói muốn đợi sau khi Nhị hoàng tử về rồi mới bày bữa tối, nhưng đợi một mạch tới tận đêm, đối phương vẫn chưa trở lại.
Đường Tô Mộc chỉ có thể tùy tiện ăn một chút, lại chơi cùng bé con một hồi, sau khi thuận lợi dỗ bé con ngủ xong lại dịch chuyển vào trong nông trại lần nữa.
Lúc này y dịch chuyển vào trong nông trại