Cảm xúc trên quyển trục có hơi lạnh như băng, Đường Tô Mộc nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mình bị đưa vào trong một mảnh đen nhánh.
Đường Tô Mộc nửa mê nửa tỉnh, đang phân vân không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, hình như có bóng người đi tới, chỉ chỉ phía trước cho y, tựa như có ánh sáng đi tới từ trong hư vô, lại biến mất trong hư vô, tuần hoàn qua lại, liên tục không dứt.
"Đó là khí."
"Thông thiên hạ nhất khí nhĩ."
Đường Tô Mộc: "..." Ai đó?
Giọng nói xa xăm đứt quãng, Đường Tô Mộc muốn mở mắt ra, nhưng có làm thế nào cũng không mở ra được, cho đến khi bóng người kia đi tới, nhẹ nhàng chạm vào giữa hai hàng lông mày của y.
Đường Tô Mộc chợt dùng sức, sau khi mở mắt ra, phát hiện bên ngoài đã là ban ngày.
Thấy y tỉnh lại, nha hoàn đứng trực bên cạnh nhất thời mặt đầy vui mừng chạy tới.
"Tốt quá rồi, cuối cùng công tử cũng tỉnh lại rồi, lúc nãy dù có gọi thế nào ngài cũng không tỉnh lại, thật sự hù chết nô tỳ rồi."
Nha hoàn hầu hạ trong phòng y không lớn tuổi lắm, lúc nói chuyện đã không nhịn được đỏ hốc mắt.
Đầu Đường Tô Mộc đầy hỏi chấm.
Trước đó không phải y dịch chuyển tới trong nông trại để học quyển bí tịch kia hay sao? Sao bây giờ bỗng nhiên bị dịch chuyển ra rồi?
A đúng rồi.
Bí tịch.
Đường Tô Mộc vội vàng ngồi dậy, liều mạng nhớ lại, làm thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc tối hôm qua mình đã học được những gì.
Trong trí nhớ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, cứ như mới vừa mơ một giấc mơ kỳ quái không rõ tiền căn hậu quả.
Không phải là học thất bại chứ?
Trong lòng Đường Tô Mộc nói không ổn, vừa định dịch chuyển vào trong nông trại kiểm tra một chút liền nghe thấy bên tai vang lên âm thanh "ting ting".
"Bí điển đan tu "Tứ chẩn: Vọng" đã học xong toàn bộ."
"Thông báo: Nông trại tu chân chuẩn bị thăng cấp, lần thăng cấp này kéo dài hai mươi tư tiếng, xin người chơi yên tâm chờ đợi."
Bởi vì không có cách nào dịch chuyển vào trong nông trại, Đường Tô Mộc chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể tạm thời ổn định tâm trạng.
Nhưng vẫn có chút không hiểu rõ, nếu thông báo cũng đã nói y đã học xong toàn bộ quyển bí tịch kia, vậy theo lẽ thường mà nói thì trên người y phải có chút biến hóa mới đúng, sao hôm nay y cảm giác chẳng có gì hết vậy?
Trong lúc Đường Tô Mộc đang suy nghĩ lung tung, nha hoàn đã gọi Ngụy công công vào.
"Đường công tử, ngự y đã ở bên ngoài, bây giờ ngài cảm thấy thế nào? Có cần truyền ngự y vào luôn không?" Mặt Ngụy công công đầy lo lắng, giọng không yên lòng hỏi.
"Không sao đâu." Đường Tô Mộc vội vàng ngồi thẳng người dậy: "Ta chỉ ngủ một giấc thôi, không có chỗ nào không thoải mái, không cần khám đại phu."
Không thể trách Ngụy công công lo lắng thái quá được, thật sự tình trạng tối hôm qua đối phương ngủ mà có gọi thế nào cũng không tỉnh, thậm chí gần như không cảm giác được hơi thở và nhịp tim đập quả thật là quá dọa người.
Nếu không phải Điện hạ cứ luôn miệng nói Đường Tô Mộc không sao, tốt nhất không nên tùy tiện di chuyển thì hôm qua Ngụy công công đã gọi Chu ngự y tới rồi.
Trong lòng Đường Tô Mộc tràn đầy bất đắc dĩ, đang chuẩn bị gật đầu thì bỗng nhìn thấy trên người Ngụy công công có một ánh sáng trắng thoáng qua.
Ánh sáng trắng kia cực kỳ yếu ớt, giống như làn khói trắng di động, chảy dọc theo tứ chi đối phương, chỉ là ở chỗ mắt cá chân có hơi ngưng tụ lại.
Không đợi Đường Tô Mộc nghĩ xem rốt cuộc đây là cái gì, đã mở miệng theo bản năng: "Chỗ mắt cá chân của ông, trước đó đã bị thương gì à?"
Ngụy công công sửng sốt một chút, không hiểu sao đề tài lại chuyển tới trên người mình, nhưng vẫn biết điều đáp.
"Đã từng bị thương.
Mấy năm trước có thích khách xông vào trong Vương phủ, lão nô tiến lên ngăn cản một chút, vô tình bị thương ở mắt cá chân, nhưng mà..."
Nhưng mà chuyện này hẳn là không ai biết mới đúng, huống chi vết thương ở chân của ông cũng đã tốt lên từ lâu rồi, sao đối phương lại nhìn ra được?
"Ừm." Đường Tô Mộc gật đầu một cái, nhìn kỹ lại: "Vết thương trên mắt cá chân của ông vẫn chưa khỏi hẳn, nếu như có thời gian thì tốt nhất nên tìm đại phu khám thử, nếu không sau này sợ là sẽ bị tật."
Thật ra thì y không chỉ nhìn ra vết thương của Ngụy công công còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn có thể nhìn ra ban đầu vết thương kia là do vật sắc bén gây nên, biện pháp tốt nhất là uống đan đoạn tục, nhiều nhất ba lần là có thể hết bệnh.
Kỳ lạ.
Đường Tô Mộc gãi gãi má.
Trong tay y bây giờ cũng không có loại đan dược đoạn tục này, sao lại biết đan đoạn tục có thể trị hết vết thương cũ trên chân Ngụy công công?
Cho nên quả nhiên nguyên nhân là vì quyển bí tịch kia...!
Vì để thể nghiệm suy đoán của mình, Đường Tô Mộc để nha hoàn đang ở bên cạnh kia ra đứng trước mặt mình, cẩn thận quan sát trên dưới một lần.
"Công tử?" Đầu nha hoàn đầy khó hiểu.
"Đừng động đậy." Đường Tô Mộc nói, giơ tay lên tỏ ý đối phương đứng im tại chỗ.
Nha hoàn không rõ lắm, nhưng vì ngại thân phận, chỉ có thể buông vật trong tay xuống, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Có lẽ bởi vì không quá thành thạo, qua một lúc lâu, Đường Tô Mộc mới thấy được luồng ánh sáng trắng kỳ quái trên người nha hoàn kia.
"Dạo này có phải ngươi ngủ không ngon lắm hay không?" Đường Tô Mộc híp mắt một cái nói, ánh mắt tập trung ở ánh sáng tắng trên trán đối phương/
Mặc dù ánh sáng trắng kia chuyển động lưu loát, nhưng ở phía rìa có hơi rời rạc và rung động.
Ngủ không được, nhưng không nghiêm trọng, có lẽ mới kéo dài mấy ngày, chỉ là...!
"Trong phủ này có thứ gì khiến cho ngươi sợ nên mới dẫn tới mấy ngày liên tiếp ngươi không ngủ được ngon giấc?" Đường Tô Mộc nghi ngờ hỏi.
Nha hoàn hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp ngã quỵ trên đất: "Công tử tha mạng, công tử tha mạng, không phải nô tỳ cố ý giấu giếm đâu.
Hôm đó ngài không ở trong phủ, nô tỳ cầm chén trà dạo này không thường sử dụng, chuẩn bị để vào trong nhà kho, kết quả sơ ý một chút."
"Thật sự không phải nô tỳ cố ý đâu." Nha hoàn phục trên đất khóc lóc nói: "Chỉ là sợ sau khi bị phát hiện sẽ bị người trách phạt, cho nên mới bị ám ảnh, lén giấu chén trà bị rơi vỡ đi.
Nô tỳ biết lỗi rồi, sau này không dám lừa ngài nữa."
Đường Tô Mộc chỉ muốn thử kỹ năng yên lặng không nói, ngoắc gọi nàng đứng lên: "Được rồi, niệm tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu, phạt ngươi nửa tháng tiền thưởng đi...!Ngụy công công cảm thấy thế nào?"
Mặc dù giấu chén trà vỡ có sai thật, nhưng bình thường đối phương làm việc cũng coi như tận