Ăn sáng xong, trở về phòng, não Đường Tô Mộc cực kỳ hỗn loạn.
Rất kỳ lạ...
Lúc nãy khi ở trên bàn cơm, tại sao y lại để ý chuyện của đại ca như vậy?
Y là Đường Tô Mộc, là Đường Tô Mộc tới từ thế giới hiện đại, thật ra người kia đã chết, chết vì bệnh nặng sau khi sốt cao, mà y lại chiếm thân thể của nguyên chủ, cho nên mới có được toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ.
Đường Tô Mộc lắc đầu một cái.
Nhưng mà nếu thật sự chỉ là như thế, vậy tại sao y lại cảm động lây đối với trí nhớ lúc trước của nguyên chủ như vậy? Cứ như những chuyện đó đều do y đã từng đích thân trải qua, mỗi một chi tiết y đều nhớ, mỗi một cảm giác y đều có thể nhớ lại rõ ràng.
Lúc nghe đại ca Đường Đạc nhã nhặn nói chuyện.
Khi bị Thái tử điện hạ khiển trách.
Còn nữa, thời điểm vì lấy lòng Thái tử mà dốc hết thủ đoạn chạy đi hãm hại Nhị hoàng tử.
Đường Tô Mộc càng nghĩ càng rối, đỡ lấy cái trán đang choáng váng, lảo đảo đi về phía trước một bước.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến ảo.
Giường lớn cổ kính và bình phong không thấy đâu, từng thứ một hiện lên từ góc tường.
Một người trung niên đeo mắt kính đẩy cửa phòng ra, ánh mắt hơi có vẻ trách cứ liếc nhìn Đường Tô Mộc.
"Tiểu Đường à, tối hôm qua cậu là người cuối cùng tan làm, kết quả đèn phòng làm việc sáng nguyên một đêm, tới sáng sớm tôi đến mới tắt đi."
"Cậu cũng biết dạo gần đây công ty của chúng ta làm ăn không tốt lắm, ngân hàng bên kia đã thúc giục tiền nợ mấy ngày rồi, mặc dù đèn này không tốn bao nhiêu điện, nhưng có thể tiết kiệm thì vẫn nên một chút, cậu nói có đúng hay không?"
"Xin lỗi." Đường Tô Mộc mở miệng theo bản năng, sau đó liền chú ý tới cảnh vật xung quanh có chút không đúng.
Bàn làm việc sắp xếp ngau ngắn, máy điều hòa cũ nát, các đồng nghiệp đang cúi đầu bận rộn làm việc, máy in và máy uống nước ở góc, trên bảng đen nhỏ viết một hàng chữ lớn – cách ngày hết hạn chỉ còn có sáu ngày.
...?
"Ngây ra đó làm gì." Thấy y đứng ngây ra tại chỗ, người trung niên nhất thời bất mãn: "Chuyện hôm qua giao cho cậu đã làm xong chưa? Nắm bắt thời gian đó, ông Từ bên kia không muốn chờ đâu."
"Vâng." Đường Tô Mộc ngồi về vị trí của mình, cảm giác càng hỗn loạn hơn.
Là mơ ư?
Bởi vì tăng ca quá mệt mỏi cho nên mới có một giấc mơ kỳ lạ vô căn cứ?
Tỉnh mộng rồi chẳng còn gì nữa, Đường Tô Mộc bỗng nhiên cực kỳ vô lực, thậm chí ngay cả sức lực mở máy tính cũng không có.
Đúng rồi, bé con.
Đường Tô Mộc lập tức đứng dậy, không chút nghĩ ngợi liền đi ra bên ngoài phòng làm việc.
"Cậu muốn đi đâu?" Người trung niên sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo.
"Tôi phải về nhà." Đường Tô Mộc nói.
"Về nhà cái gì chứ, cậu điên rồi, bây giờ đang là giờ làm việc!" Người trung niên giận dữ không thôi, vươn tay ra muốn bắt lấy y.
Đường Tô Mộc quay đầu lại, chợt thấy trên người người trung niên ánh lên luồng ánh sáng trắng, ánh sáng trắng kia tuần hoàn theo kinh mạch.
Không, không chỉ là trên người người trung niên.
Tất cả những vật sống tồn tại xung quanh, cho dù là bé hamster nuôi ở bàn làm việc bên cạnh, hay là chậu hoa được sắp xếp chỉnh tề ở trên bệ cửa sổ, phía trên cũng nổi lên ánh sáng trắng nhàn nhạt, cứ như dòng nước suối không ngừng qua lại, cứ liên tục một hồi, cuối cùng lại quay về hư vô.
Một tiếng rầm vang.
Cứ như âm thanh thứ gì đó tan vỡ.
Đường Tô Mộc mở mắt ra lần nữa, cuối cùng cũng trở lại trong phòng ngủ ban đầu của mình.
"Ting ting, đột phá ảo cảnh tâm ma.
Chúc mừng chủ nhân đã hoàn toàn nắm giữ kỹ năng: "Tứ chẩn: Vọng", kỹ năng hiện tại đang ở cấp ba, chủ nhân hãy không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng."
Đường Tô Mộc liếc nhìn lòng bàn tay của mình, còn có chút chưa tỉnh táo lại.
"Những thứ lúc nãy là gì vậy? Đường Tô Mộc lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu hỏi.
"Căn cứ theo quy tắc, chủ nhân đã thành công đột phá kỹ năng, cũng vượt qua tâm ma trong vòng thời gian ngắn, thoải mãn điều kiện thừa kế bước đầu đỉnh Vô Uyên...!Bởi vì trước mắt người thoải mãn điều kiện chỉ có một người là ngài, dựa theo nguyên tắc ưu tiên năng lực, hiện chủ nhân đã trở thành lệnh chủ của đỉnh Vô Uyên."
"Thuyết minh có liên quan tới đỉnh Vô Uyên đã chuẩn bị xong, xin hỏi bây giờ có muốn tiến hành truyền không, có hoặc không?"
Đợi đã.
Đường Tô Mộc ôm đầu, cảm giác lượng tin tức này hình như hơi lớn.
Vốn dĩ y chỉ phiền não chuyện mình rốt cuộc có phải là cùng một người với nguyên chủ hay không, kết quả bỗng nhiên xuất hiện ảo giác, cho rằng mình đã trở về thế giới trước đó, sau đấy còn chưa kịp phản ứng, lại trở về một lần nữa.
Còn cả vượt qua tâm ma là thứ gì?
Cho nên những ảo giác y thấy trước đó, thật ra đều là tâm ma của y hay sao?
Thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đường Tô Mộc dứt khoát dịch chuyển vào nông trại, để đối phương bắt đầu truyền thuyết minh có liên quan tới đỉnh Vô Uyên.
Vô số hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, Đường Tô Mộc tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, chải chuốt lại một chút phần ký ức nhiều hơn trong đầu.
Đỉnh Vô Uyên, pháp khí tu chân duy nhất được tiên khí luyện đến cấp thần khí, sinh ra ở thế giới Huyền Diễm.
Môn phái nổi danh nhất ở thế giới đó là Vô Uyên tông, đệ tử môn hạ phần lớn chuyên tâm với đạo đan tu, tông chủ chưởng môn lại là đại sư đan tu nổi danh khắp thế gian.
Bởi vì người tu hành phần lớn sùng luyện đan, lại lấy tu tâm là chính, cho nên cho dù đang trong lúc tranh đoạt tài nguyên, tông môn khác nhau cũng cực kỳ ít xảy ra tranh chấp lớn, nhưng khi tất cả đang yên bình thì thiên kiếp chợt tới.
Vì tránh thoát thiên kiếp, chưởng môn quyết đoán kịp thời, tập hợp lực lượng trong thời gian ngắn nhất, đưa vào vô số tài nguyên, lại đưa hết tất cả những vật có trong môn vào đó, cuối cùng đưa đỉnh Vô Uyên vốn chỉ là tiên khí rèn thành thần khí, chỉ chờ khi thiên kiếp chân chính hạ xuống, để tất cả đệ tử tông môn trốn vào trong đỉnh né tránh tai họa.
Mà giờ phút này lại dính tới một vấn đề cực kỳ quan trọng – đỉnh Vô Uyên cần một lệnh chủ thích hợp, bởi vì dưới tình huống nó không nhận chủ, tuyệt đối không để cho bất kỳ ai bước vào trong đó.
Thời gian cấp bách, cũng vì lý do công bằng, chưởng môn chỉ có thể ra quy tắc, để tất cả đệ tử muốn thừa kế đỉnh Vô Uyên phải tiến hành tỷ thí.
Nội dung tỷ thí cũng không phức tạp.
Đầu tiên là phải học được công