Cho đến khi Đường Tô Mộc lặp lại lời vừa mới nói một lần, cuối cùng mọi người cũng phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ba chân bốn cẳng đưa lão nhân trở về trong phòng.
Lão nhân ở trong một căn phòng không lớn, ở ngay bên cạnh phòng chứa củi, chắc là căn phòng được dựng lên sau đó, không gian cực kỳ chật hẹp, ngoại trừ một cái giường và một cái bàn, thì không còn đồ vật gì khác.
Kỳ Vũ Tang nhìn thấy căn phòng trước mắt, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
"À ờm chuyện này...!Trước kia không phải di mẫu ở đây đâu, mà là ở gian nhà ở phía trước cơ, chỉ là sau đó vẫn luôn bị bệnh, vì để thuận tiện chăm sóc nên gia đình mới cố ý dời sang bên này." Người trung niên cũng cảm thấy không hay lắm, vội vàng mở miệng giải thích.
"Vì để tiện chăm sóc?" Kỳ Vũ Tang nhất thời càng giận dữ hơn nữa: "Ngươi coi bổn cung là kẻ ngu đó à? Tại sao căn phòng này lại đơn sơ như vậy? Ta thấy có khi mưa cũng chẳng ngăn nổi, làm sao có thể dùng để an trí bệnh nhân được?"
Tiền Quang Viễn do dự không dám trả lời.
Mấy vãn bối trẻ tuổi đùn đẩy qua lại, liếc nhìn nhau, cuối cùng đều không dám nói gì hết.
Kỳ Vũ Tang hừ lạnh một tiếng, biết giờ phút này cứu người quan trọng hơn, cũng lười so đo với mấy người này: "Đường công tử, hiện giờ nhũ mẫu sao rồi? Có điều gì mà ta có thể giúp hay không?"
Đường Tô Mộc nhìn một lượt bốn phía căn phòng: "Đi mở hết tất cả cửa sổ trong phòng giúp ta là được rồi."
"Được." Kỳ Vũ Tang không thèm đoái hoài tới thân phận, nhấc váy lên chạy đi mở cửa sổ ngay.
Một trận gió thổi tới.
Đường Tô Mộc khép đôi mắt lại, đặt ngón tay lên trên huyệt bách hội của lão nhân, truyền một chút linh khí được chuyển đổi vào trong theo kinh mạch,
Lão nhân chỉ là người bình thường, chưa bao giờ tu đạo, linh khí tiến vào thân thể tất nhiên không thể ngừng lưu chuyển, có thể dùng để khai thông chỗ tắc nghẽn trong kinh mạch, vẫn cực kỳ dễ xài.
"Thật, thật sự có thể được chứ?" Nhạc Thư chờ ở một bên, không nhịn được mà lo lắng nói.
"Vị công tử này, nếu không thì cứ bỏ đi." Không mong đợi giống như mấy người khác, vẻ mặt Tiền Quang Viễn nóng nảy, thậm chí trên trán còn rịn ra một chút mồ hôi lạnh: "Dù sao thì di mẫu cũng đã đi rồi, người chết không có cách nào sống lại, cũng không cần quấy rối thêm nhiều nữa, để cho lão nhân gia về đất an nghỉ sớm đi thôi."
"Im miệng!" Kỳ Vũ Tang trừng mắt nhìn ông ta hung ác: "Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho bà ấy không sao đi, nếu không hôm nay bổn cung sẽ lấy cái mạng chó của ngươi."
Trước đó có lẽ Kỳ Vũ Tang không có thời gian suy nghĩ nhiều, giờ phút này còn có gì mà không hiểu nữa.
Chỉ cần nhìn gian phòng trước mắt này thì biết, sau khi xuất cung, cuộc sống của nhũ mẫu rõ ràng trôi qua không tốt đẹp gì.
Nhũ mẫu chăm sóc Kỳ Vũ Tang từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên, không có công lao thì cũng có khổ lao, cộng thêm đủ loại ban thưởng như tiền bạc và cửa tiệm, dù có rời khỏi hoàng cung, hẳn là cũng đủ cho bà ấy sống một cuộc đời giàu sang không lo nghĩ, sao mà rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay được?
Kỳ Vũ Tang càng nghĩ, lòng càng chua xót.
Nếu không nể tình nhũ mẫu, nàng chỉ hận không thể trực tiếp xử lý tên trung niên trước mắt này.
"Khụ, khụ khụ khụ!" Lão nhân vừa rồi còn không có bất kỳ hơi thở nào bỗng nhiên phát ra một trận ho khan.
"Sổng rồi!" Thật sự sống lại rồi kìa.
Ánh mắt Nhạc Thư sáng lên, suýt chút nữa nhảy cẫng lên từ trên mặt đất.
"Đi lấy ly nước ấm tới đây cho ta." Đường Tô Mộc nói, nắm bắt thời gian bỏ đan dược vào trong miệng lão nhân.
Hiện giờ người lão nhân rất yếu, thật ra thì đan dược thích hợp nhất hẳn là đan đại hoàn hoặc là đan tiểu hoàn, đáng tiếc trong tay Đường Tô Mộc không có hai loại đan dược này, chỉ có thể dùng đan khí huyết hơi thích hợp một chút.
Vấn đề duy nhất chính là sự chăm sóc sau đó có lẽ sẽ có chút phiền toái, nhưng mà có Trưởng công chúa ở đây, chỉ cần người còn sống, chắc là mấy thứ này đều không phải là vấn đề to tát gì.
"Nước ấm phải không? Ngươi chờ một chút." Thấy những người khác ngớ ra không động đậy, Nhạc Thư không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ, bưng ly nước nóng đến trong tay Đường Tô Mộc.
Đỡ lão nhân dậy, cho ăn đan dược và uống nước ấm vào, Đường Tô Mộc tập trung tinh lực một lần nữa, dùng kỹ năng giúp ông lão khiến đan dược trong cơ thể tan ra từ từ.
Qua thời gian uống cạn tuần trà, hô hấp của lão nhân cuối cùng cũng hoàn hoàn vững lại.
Mặc dù sắc mặt vẫn còn xanh trắng như cũ, nhưng cuối cùng cũng thêm chút màu máu.
Nhạc Thư mở lớn hai mắt tiến tới gần, đáy lòng vẫn không dám tin tưởng như cũ.
Dùng thuật pháp gì mà lại thần kỳ như vậy? Vừa rồi hắn ta thấy rất rõ ràng, giai đoạn đầu Đường Tô Mộc căn bản không làm gì cả, thậm chí ngay cả đan dược cũng không đút, chỉ đưa một lên đặt lên trên đỉnh đầu lão nhân, lão nhân vốn đã tắt thở trước đó bỗng nhiên sống lại.
Thần kỳ.
Quá thần kỳ.
Đúng là người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn.
"Đường công tử..." Thấy lão nhân được cứu sống, Kỳ Vũ Tang lại không nhịn được mà trào nước mắt, vội vàng vươn tay lau khô nước mắt.
"Đã không sao rồi.
Điện hạ muốn tới thì đến đaya đi." Đường Tô Mộc liếc một cái đã nhìn ra suy nghĩ của đối phương, dứt khoát nhường chỗ ngồi ra: "Chỉ là thân thể của lão nhân vẫn còn yếu ớt, tối đa chỉ có thể thanh tỉnh trong chốc lát, điện hạ hãy cố gắng đừng nói quá nhiều lời."
"Đa tạ Đường công tử." Kỳ Vũ Tang vội vàng gật đầu, đi tới ngồi bên mép giường của lão nhân, dè dặt nắm tay lão nhân vào trong tay.
Dường như nhận ra có người ngồi bên cạnh mình, lão nhân giùng giằng mở hai mắt ra: "Là ai vậy?"
Kỳ Vũ Tang nghẹn ngào một tiếng, đau lòng đến mức gần như không nói nên lời, mới nhớ ra hai mắt lão nhân bị mù, căn bản đã không thể nhận ra mình.
Nàng đang định tùy tiện nói chút gì đó, bỗng nhiên cảm giác lão nhân nhích gần lại phía mình một ít.
"Là Tang Tang đó à? Sao lại nghe tiếng con khóc thế? Lại làm mình ngã bị thương à? Đừng nhóc nữa, để di di chưng bánh đường cho con ăn nhé."
Tang Tang là nhũ danh của Kỳ Vũ Tang, trên đời này chỉ có mỗi mình nhũ mẫu gọi nàng như vậy thôi.
"Là con đây." Kỳ Vũ Tang hoàn toàn không chịu nổi, vừa khóc vừa gật đầu: "Con tới đón người về nhà."
Thất Kỳ Vũ Tang sẽ không chịu rời đi trong chốc lát, Đường Tô Mộc và Nhạc Thư dứt khoát cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Mới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tiền Quang Viễn lén lén lút lút muốn rời khỏi.
Đường Tô Mộc vội nháy mắt với thị vệ, ba giây sau đã trực tiếp đè người lên mặt đất.
"Đại nhân, đại nhân tha mạng.
Di mẫu xảy ra chuyện thật sự không liên quan đến ta mà!" Sắc mặt Tiền Quang Viễn trắng bệch, quỵ xuống đất dùng hết sức cầu