Nhận được cái gật đầu đồng ý của điện hạ nhà mình, Ngụy công công không dám do dự, vội vàng chào hỏi quản sự, gọi hết tất cả hắc linh vệ đang có ở trong Vương phủ tới.
Trừ những người khác đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hiện giờ hắc linh vệ còn lại bên trong phủ có tổng cộng hai mươi ba người.
Đi theo sau lưng Ngụy công công, thủ lĩnh Thẩm Thu Không của hắc linh vệ tràn ngập sự khó hiểu.
Cái gì gọi là ám vệ, tên như ý nghĩa, chính là phải làm việc yên lặng trong bóng tối.
Bình thường cho dù có làm nhiệm vụ vô cùng khó khăn, nhiều lắm bọn họ cũng chỉ tạo thành dội ba đến năm người hỗ trợ lẫn nhau, nào có hai mươi mấy người cùng hành động chung với nhau như hôm nay.
Nếu không phải Ngụy công công cầm lệnh bài trong tay, Thẩm Thu Không cũng hoài nghi có phải đối phương có ý gì xấu hay không.
"Làm phiền Ngụy công công rồi, tiểu nhân thật sự tò mò, rốt cuộc điện hạ có việc gì mà lại cần nhiều người cùng đi đến vậy?" Thẩm Thu Không vừa giả vờ hỏi, vừa âm thầm cảnh giác.
Mặt Ngụy công công đầy khổ sở: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay Đường công tử nổi hứng, bỗng nhiên muốn thí nghiệm pháp khí phi hành gì gì đó trong Vương phủ.
Bọn ta rất lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên chỉ có thể tự chủ trương gọi các ngươi đến đây."
Hắn ta biết Đường công tử, không phải Tấn vương phi tương lai hay sao?
Chỉ là một pháp khí phi hành mà thôi.
Nhưng pháp khí phi hành là gì?
"Xin hỏi Ngụy công công, pháp khi phi hành mà ngài vừa nói là..."
"Một loại đồ vật có thể bay trên trời, trông giống cái thuyền." Ngụy công công gian nan mở miệng.
Đầu Thẩm Thu Không đầy dấu hỏi chấm: "Ha ha ha, công công đừng nói chuyện cười nữa.
Thuyền là để bơi trong nước, sao có thể bay lên trời được?"
Ngụy công công cười cười, không biết nên giải thích như thế nào.
Bước chân Thẩm Thu Không dừng lại, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi: "Giỡn đủ rồi.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Xin công công hãy nói thật, nếu không cho tiểu nhân được một câu trả lời thỏa mãn, thứ cho tiểu nhân không thể đi cùng công công được nữa."
Thẩm Thu Không vừa dứt lời, tất cả thị vệ đi theo cũng dừng bước, vẻ mặt cảnh giác, ai ai cũng đè tay lên binh khí bên hông.
"Không phải, không phải mà, các ngươi..." Ngụy công công thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không hết oan ức: "Cái thuyền bay trên trời đó là do Đường công tử nói, thật sự không phải lão nô bịa láo ra đâu!"
"Thật không?" Đôi mắt Thẩm Thu Không híp lại: "Vậy ông hãy nói thử xem, một cái thuyền làm sao có thể bay được lên..." Bầu trời.
Không đợi hắn ta nói xong, ngay tại không trung cách đó không xa, một con thuyền nhỏ chậm rãi bay lên bầu trời, vòng mấy vòng rồi lại rơi xuống mặt đất một lần nữa.
Thẩm Thu Không: "???"
Nhìn thuyền thành công bay lên trời cao, Đường Tô Mộc kéo người bên cạnh: "Ngươi xem kìa, ta đã nói đồ trong nông trại rất đáng tin mà.
Có cái này rồi, sau này chúng ta ra ngoài cũng rất dễ dàng."
Kỳ Ninh dở khóc dở cười.
Có đáng tin cậy hay không hắn không biết, chỉ là ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ có thể bay lên trời thế này để đi xa, nghĩ thế nào cũng thấy quái quái.
"Đúng lúc người tới rồi kìa, chi bằng cùng nhau lên thử đi." Đường Tô Mộc mới vừa thu xếp thuyền bay ổn thỏa, bỗng nhiên thấy Ngụy công công dẫn một đám ám vệ tới, vội vàng vẫy tay gọi mọi người.
Mặt Thẩm Thu Không hơi ngẩn ra, gần như cho rằng cảnh tượng mình vừa thấy chỉ là ảo giác.
Một chiếc thuyền.
Làm thế nào mà có thể bay lên bầu trời?
...!Nghĩ thế nào cũng thấy không hề có lý.
"Xin điện hạ chờ trong chốc lát, để thuộc hạ vào thăm dò trước đã." Cuối cùng vẫn nhớ ra thân phận của mình, Thẩm Thu Không ngăn mấy người lại, dẫn đầu đi vào.
Sau đó.
Hừm.
Cằm Thẩm Thu Không cũng rớt xuống luôn.
Nhìn từ bên ngoài vào, chiếc thuyền nhỏ này rõ ràng không lớn, cùng lắm chỉ lớn hơn thuyền bè bình thường một chút, thế mà bên trong không hề nhỏ hẹp, trái lại lớn đến kinh người.
Đập vào mắt hắn ta chính là một gian phòng chính chứa đủ mấy trăm người, hai bên trái phải có một cái cầu thang, trông có vẻ đi lên đến tầng năm tầng sáu gì đó.
Bài trí cực kỳ hoa mỹ, trên cây cột ở hai bên có khắc đường vân như lư hương, trên đỉnh khói xanh lượn lờ, dường như còn tản mát ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Nhất thời khiến mọi người không phân biệt được đến tột cùng là mộng hay thực tế.
Thẩm Thu Không ngẩng đầu, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Nơi này thật sự là...
Trước kia không phải hắn ta chưa từng trải sự đời, dù gì cũng là thủ lĩnh ám vệ trong phủ Tấn vương, bình thường khi Tấn vương ra ngoài làm việc, gần như đều mang theo hắn ta bên người.
Nhưng mà trong trí nhớ của Thẩm Thu Không, con thuyền lớn nhất từng thấy trên cuộc đời này chỉ cao khoảng ba bốn tầng, so sánh ra thì con thuyền bay trước mắt này chính là một vật khổng lồ.
"Sao Thẩm đại nhân lại không lên tiếng? Bên trong có gì khác lạ à?"
Có lẽ thấy Thẩm Thu Không vào đã lâu mà không lên tiếng, cuối cùng Ngụy công công ở bên ngoài cũng lo lắng hỏi.
"Không có gì." Thẩm Thu Không vội vàng lắc đầu, vẫn đắm chìm trong cảnh tượng xung quanh, không thể nào tự kiềm chế: "Tạm thời vẫn chưa thấy vấn đề gì, công công gọi thêm những người khác vào đây xem thử đi."
Bản lĩnh thần tiên.
Quả nhiên là bản lĩnh thần tiên.
Trước kia trong kinh thành luôn có lời đồn đại, nói rằng Đường công tử y thuật cao minh, đan dược luyện ra ngay cả người chết cũng có thể cứu sống được, đoán rằng là thần tiên chuyển thế gì đó, nếu không Tấn vương điện hạ cũng sẽ không để ý đến thân phận mà cố ý nghênh thú y về làm phi.
Trước kia Thẩm Thu Không căn bản chẳng thèm tin vào mấy lời nhảm nhí này, dù sao thì hắn ta cũng đã nhìn chán cảnh hai người sống chung rồi, biết được giưuax hai người Tấn vương và Đường công tử tình ý thủy chung, cái thứ thần tiên chuyển thế gì đó hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Hiện giờ Thẩm Thu Không đã dao động, có lẽ trên cõi đời này thật sự có thần tiên không biết chừng.
Thẩm Thu Không gật đầu một cái.
Có thể nghênh thú người như vậy làm phi, quả nhiên không hổ là Tấn vương điện hạ của bọn họ.
"Thủ lĩnh, bọn ta..." Mấy thị vệ theo vào, sau đó cũng giống y như Thẩm Thu Không, chưa kịp