Sau khi Liêu Thần Duệ thoả mãn ɖu͙ƈ vọng của mình, cô bị vứt bỏ trêи sofa giống như một con búp bê bị rách nát. Hắn ra lệnh cho vệ sĩ của mình lái xe đưa cô về rồi biến mất như một làn khói.
Ngày hôm sau, Lục Ninh Thuần đứng trước một bệnh viện tư nhân nằm ở phía nam thành phố. Đây là một trong những bệnh viện tư nhân sang trọng đắt đỏ nhất trong thành phố A. Nếu không phải kẻ có tiền còn lâu mới bước chân vào được đây. Cô đến chỗ quầy lễ tân hỏi số phòng rồi đi bằng thang máy lên trêи cao.
Hôm qua, trước khi rời đi Liêu Thần Duệ đã nói cho cô biết Tô An đang ở đây. Bệnh viện Lang Hoa của tập đoàn Liêu thị.
Phòng của Tô An đang nằm ở gần cuối dãy hành lang yên tĩnh và không ồn ào.
Tô An đang ngồi trêи giường ăn trưa trong quần áo bệnh nhân vừa nhìn thấy cô đã kinh ngạc.
"Ninh Thuần..."
Lục Ninh Thuần trong tay cầm một giỏ trái cây đặt lên kệ tủ đầu giường, lại nhìn qua mâm thức ăn thơm ngon trêи giường mà chị ta đang dùng. Trông Tô An vô cùng thoải mái, không giống như người hôm trước vừa bị chĩa súng vào đầu.
"Ninh Thuần chị xin lỗi, chị không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế... Chị không biết Liêu Thần Duệ lại là một kẻ đáng sợ như vậy."
Tô An lúng túng không biết phải mở miệng thế nào.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhàn nhạt nhìn xuống một bên cánh tay được băng bó kỹ lưỡng của Tô An.
Không phải, chị đã nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế. Vốn dĩ ban đầu chị muốn dâng em lên giường cho người đàn ông kia. Chị chỉ không nghĩ tới chuyện Liêu Thần Duệ sẽ chĩa súng bắn chị để ép em mà thôi.
Lục Ninh Thuần chỉ nghĩ chứ không nói với chị ta. Đáy mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng lên tiếng.
"Nếu chị đã không sao thì em không cần lo nữa. Giữ gìn sức khoẻ."
Dứt lời cô xoay người mở cửa.
"Ninh Thuần, khoan đã..."
Tô An khẩn trương muốn gọi cô lại nhưng Ninh Thuần đã đóng cửa và rời khỏi.
************
Theo thường lệ, Lục Ninh Thuần vẫn phải đến làm việc cùng Liêu Thần Duệ vào sáng chủ nhật. Sau ngày hôm đó cô đương nhiên không muốn gặp hắn. Nhưng mà cô không có quyền quyết định.
"Liêu tổng đang có khách, mong cô hãy ngồi đợi một lát."
Một cô thư ký nói với cô.
Lục Ninh Thuần gật đầu như đã hiểu đến chỗ dành cho khách ngồi xuống. Cô đợi gần mười lăm phút thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu hạt dẻ bước ra đi ngang qua chỗ cô ngồi. Nhưng tầm mắt của cô ta vừa bắt gặp Ninh Thuần đang ngồi bên ngoài thì ngay tức khắc dừng bước.
Lục Ninh Thuần cũng nhận ra cô ta. Là người phụ nữ đã làm trò mờ ám với Liêu Thần Duệ trong khách sạn.
Hàn Nhiễm khoanh tay trước ngực tiến lại vài bước.
"Cô là người chấp bút viết tự truyện cho Thần Duệ?"
Cô ta đã cho điều tra người phụ nữ ngày hôm đó xuất hiện trong phòng của Thần Duệ là ai. Hàn Nhiễm muốn biết ai lại là kẻ đi quyến rũ hắn.
Cô chớp mắt đáp.
"Phải."
Cô ta lia mắt nhìn từ trêи xuống dưới ngoại hình của Ninh Thuần. Tuy phải thừa nhận người phụ nữ trước mắt vô cùng xinh đẹp nhưng cách ăn mặc quá mức tầm thường, còn có chút quê mùa.
"Tôi đã đọc qua sách của cô đấy, rất thú vị."
Hàn Nhiễm lên tiếng khen ngợi một chút.
Nghe như vậy, cô liền lịch sự đáp.
"Cám ơn cô."
"Nhưng mà..."
Đuôi mắt cô ta đột nhiên trở nên sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm cô.
"Không nghĩ đến nhà văn nổi tiếng như cô Violet đây lại giỏi câu dẫn đàn ông đến như vậy."
Lục Ninh Thuần nhất thời bị bất ngờ bởi lời nói của cô ta. Cô rất nhanh nhìn ra sự đố kỵ trong mắt cô ta.
"Tôi không biết cô đang muốn nói cái gì."
Hàn Nhiễm tiến sát lại gần cô, lời nói mang theo sự cay nghiệt.
"Cô Violet nên yên phận và làm tốt nhiệm vụ của mình đi. Một lần được trèo lên giường Liêu tổng đã là phước đức của cô lắm rồi."
Hàn Nhiễm trước giờ đều hiểu rằng phụ nữ chủ động quyến rũ Liêu Thần Duệ có rất nhiều. Cô ta cũng không thể quản được hắn. Nhưng cô ta hiểu rất rõ thói quen của hắn, Thần Duệ sẽ không bao giờ xài một món đồ quá hai lần. Chỉ có Hàn Nhiễm mới là người đặc biệt với hắn, là người phụ nữ mà hắn giữ lại bên cạnh lâu nhất. Cô ta rất tự tin vào địa vị của mình đối với người đàn ông kia. Cho nên cô ta cảm thấy