Sáng sớm, Lục Ninh Thuần đứng trước gương búi tóc gọn gàng ra phía sau. Hôm nay cô chọn một chiếc áo trắng đơn giản mặc bên trong và bên ngoài là áo blazer màu xám cùng váy chữ A dài qua gối. Đơn giản, lịch sự.
Xong xuôi, cô tự mình lái xe đến tập đoàn Liêu thị.
Lần này, một mình Lục Ninh Thuần tự động bấm thang máy chạy lên tầng cao nhất. Không hổ là tập đoàn lớn thứ hai cả nước, toà nhà của tổng công ty quả thực rất khổng lồ. Dù bước chân vào đây bao nhiêu lần cũng dễ dàng bị làm cho choáng ngợp.
Thang máy vừa mở ra, cô bước đến quầy lễ tân, nhẹ giọng nói.
"Chào cô, tôi là nhà văn Violet, tôi có hẹn với Liêu tổng sáng hôm nay."
"Chào cô, cô vui lòng đợi tôi một chút nhé."
Thư ký lịch sự đáp.
"Vâng."
Người thư ký liền nhấc điện thoại báo với người bên trong một tiếng. Sau đó đứng dậy nói với cô.
"Mời cô đi theo tôi."
Lục Ninh Thuần nghe lời vội theo sau cô thư ký. Cô ta dẫn cô đến trước một cánh cửa phòng lớn màu xám rồi đẩy cửa vào, nghiêng đầu nói.
"Mời cô."
Ninh Thuần chậm chạp bước vào văn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách hiện đại tối giản, chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau lưng vang lên, cô mới biết mình đã vào trong.
Đôi mắt xinh đẹp đảo quanh khắp phòng, ngay lập tức bắt gặp người ông cao lớn đang ngồi trêи bàn làm việc và nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt hắn như chim ưng, lạnh lẽo và sắc bén.
"Chào cô, Violet."
Vốn dĩ cô đang cầm một cuốn sổ và cây bút trêи tay, khi giọng nói thanh lạnh kia vang lên khiến cô giật mình làm rơi bút xuống đất.
Vẻ mặt Lục Ninh Thuần hiện lên nét bối rối, vội vàng cúi xuống nhặt bút rồi đứng lên hắng giọng một cái. Cô vừa tiến đến gần chỗ người đàn ông vừa nói.
"Chào anh, Liêu tổng. Tên thật của tôi là Lục Ninh Thuần. Tôi thích được gọi bằng tên thật hơn."
Người đàn ông ngồi đó như một vị vua ngồi trêи ngai vàng, dáng vẻ đường bệ, cao ngạo. Ngũ quan anh tuấn mê đắm vạn người. Khi cô đến trước bàn làm việc của hắn, Liêu Thần Duệ cũng đứng lên.
"Vậy thì tôi sẽ gọi là Lục tiểu thư vậy. Tôi là Liêu Thần Duệ, lần đầu gặp mặt."
Hắn đưa tay ra về phía cô.
"Rất hân hạnh được làm việc cùng với anh, Liêu tổng."
Lục Ninh Thuần liền lịch sự bắt lấy hắn. Nhưng ngay khi cô muốn thả ra thì phát hiện đã bị tay người kia giữ chặt. Ngón tay cái của hắn miết nhẹ trêи làn da cô.
Ninh Thuần âm thầm cảm thấy không thoải mái liền rút mạnh tay mình ra. Người đối diện chậm rãi rút về, vẻ mặt như chưa có gì xảy ra. Bên môi còn hiện một nụ cười như có như không.
"Lục tiểu thư, mời ngồi."
Liêu Thần Duệ hướng tay về phía bộ ghế sofa lên tiếng.
Hai người sau đó liền ngồi xuống ghế sofa đối diện nhau. Không bao lâu thì thư ký đem nước vào. Trong khi thư ký đặt nước lên bàn, Ninh Thuần liền lấy trong túi xách ra một máy ghi âm đặt lên bàn.
"Xin phép anh, Liêu tổng."
"Cứ tự nhiên."
Liêu Thần Duệ dáng vẻ vô cùng thoải mái đáp.
Ninh Thuần mở cuốn sổ của mình ra đặt lên đùi sẵn sàng.
"Tôi nghĩ chúng ta nên xã giao vài câu trước khi bắt đầu nhỉ? Tôi cũng sẽ thoải mái kể chuyện của mình hơn với Lục tiểu thư."
Thanh âm trầm thấp lại vang lên.
"À... Vâng, được chứ."
Cô có vẻ hơi lúng túng đáp.
Đôi mắt sắc lẹm lại quét qua gương mặt người phụ nữ.
"Lục tiểu thư có vẻ căng thẳng."
Dường như vẻ lúng túng của cô đều bị hắn thu vào tầm mắt, Ninh Thuần chỉ đành cười gượng.
"Thật ra, đây là lần đầu tôi chấp bút tự truyện cho một người. Lại còn là Liêu tổng nổi tiếng trong giới kinh doanh nên tôi có hơi hồi hộp một chút."
Cô trả lời rất thành thật.
"Không cần căng thẳng. Tôi không ăn thịt Lục tiểu thư đâu."
Lục Ninh Thuần chớp mắt nhìn gương mặt lạnh lùng vừa phát ra câu trêu ghẹo bằng giọng điệu nghiêm túc kia. Cô không nghĩ nhiều, chỉ cười hợp tác rồi nói sang chuyện khác.
"Có một chuyện tôi thực sự rất tò mò."
"Lục tiểu thư cứ hỏi."
"Sao anh lại chọn tôi?"
Có rất nhiều nhà văn nổi tiếng hơn cô, còn có nhiều nhà văn chuyên về viết tự truyện. Vậy vì sao lại chọn một nhà văn chỉ có hai tác phẩm nổi tiếng như Violet?
"Tôi có đọc qua cuốn Đỉnh Cao Danh Vọng viết về hai gia đình tài phiệt và những tranh đấu trong thương trường. Tôi khá thích cuốn sách đó. Tôi cho rằng nhà văn Violet đây đủ am hiểu về kinh doanh để có thể lắng nghe những câu chuyện mà tôi sẽ kể cho cô."
Liêu Thần Duệ xoay xoay chiếc nhẫn trêи ngón tay cái của mình vừa nói.
Lục Ninh Thuần mỉm cười lịch sự, khiêm tốn đáp.
"Liêu tổng đã quá lời rồi, những gì viết trong sách chỉ