Sau khi đến bệnh viện Liêu Thần Duệ đã nói chuyện cùng với bác sĩ phụ trách rồi vào phòng bệnh thăm em trai mình. Hai người bên trong trò chuyện một lúc rất lâu. Lục Ninh Thuần ở bên ngoài phòng bệnh chờ đợi để hai anh em có không gian riêng.
Một lúc sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra. Liêu Thần Duệ bước đến chỗ cô đang ngồi.
"Cô vào trong đi, Minh Hiên muốn gặp cô đấy."
Lục Ninh Thuần ngẩng đầu nhìn hắn.
"À, vâng."
Cô vội vàng đi vào trong phòng bệnh liền nhìn thấy người đàn ông anh tuấn ngồi dựa vào gối trêи giường bệnh. Anh nhìn qua cô, bất giác gọi.
"Ninh Thuần, lại đây."
Cô đột nhiên trở nên rụt rè trước ánh mắt quen thuộc của anh. Lục Ninh Thuần bước đến gần giường bệnh, nhỏ nhẹ hỏi.
"Anh thấy trong người mình sao rồi?"
Cánh tay người đàn ông bất ngờ vươn tới lôi cô đến. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Liêu Minh Hiên đã ôm lấy người con gái vào lồng ngực rộng lớn của mình khiến cô hốt hoảng.
"Minh Hiên, anh đừng như vậy."
Ninh Thuần muốn rời khỏi vòng tay anh.
Người đàn ông này vẫn giống như một năm trước, luôn luôn chủ động nhiệt tình với cô.
"Để anh ôm em một chút, một chút thôi."
Giọng anh rất thấp, chỉ đủ để Ninh Thuần nghe thấy khiến cô nhất thời cứng đờ người.
Cánh tay to lớn vẫn siết chặt cơ thể cô trong lòng khiến Ninh Thuần hơi khó thở. Đầu người đàn ông vùi đầu vào làn tóc mây của cô, khẽ hít lấy mùi hương quen thuộc.
Ninh Thuần để mặc anh ôm lấy mình, cô ở trong lòng anh cuối cùng cũng mở miệng nói.
"Minh Hiên, xin lỗi anh. Là lỗi tại em mà anh mới gặp tai nạn."
Liêu Minh Hiên buông cô ra, chằm chằm nhìn người con gái trong lòng mình giọng có chút nặng nề.
"Anh không thể tha thứ cho em."
Ninh Thuần ngạc nhiên nhìn anh rồi cụp mắt xuống. Cô biết mình không có tư cách được anh tha thứ.
"Em xin lỗi."
"Nếu em cảm thấy có lỗi với anh thì đền bù cho anh đi."
Minh Hiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
"Đền... bù sao?"
Cô tự nhiên ngập ngừng lặp lại lời anh.
Người đàn ông nắm lấy hai vai nhỏ nhắn của Ninh Thuần để cô đối diện với mình.
"Dùng cả đời của em đền bù cho anh đi."
Lời của Minh Hiên vừa thốt ra cô đã nhìn ra ánh mắt mãnh liệt quen thuộc của anh trong quá khứ. Lục Ninh Thuần vội đứng bật dậy, rời khỏi vòng tay anh khiến người đàn ông không vui.
"Minh Hiên, là em có lỗi với anh nhưng câu trả lời của em vẫn như một năm trước. Em không thể ở bên cạnh anh vì em cảm thấy chúng ta không hợp."
Ninh Thuần khó khăn mở miệng.
Trong quá khứ tình cảm nhanh chóng cuồng nhiệt của Minh Hiên đã doạ cô sợ. Gia thế của anh cũng là một loại áp lực vô hình đối với cô. Ninh Thuần từ trước đến nay chỉ thích mọi thứ xung quanh mình đều nhẹ nhàng bình yên. Cô cũng chưa từng muốn làm một nàng lọ lem yêu hoàng tử.
Cho nên các tiểu thuyết lãng mạn mà cô từng viết đều rất thực tế, không mộng mơ phóng đại.
Ngay từ đầu, cô đã xác định anh không phải đối tượng mà cô muốn tiến tới.
Liêu Minh Hiên ngay lập tức nhíu chặt lông mày.
"Chúng ta có chỗ nào không hợp nhau chứ? Em nói đi. Em không thích chỗ nào trêи người anh, anh liền sửa đi chỗ ấy."
Lại là những lời nói đó. Những câu nói bất chấp tất cả chỉ vì yêu. Nó khiến cô bất an.
"Không, anh rất tốt. Là em không đủ tốt. Minh Hiên, em rất trân trọng tình cảm anh dành cho em nhưng em mong chúng ta có thể là bạn."
Cô từ tốn muốn giải thích cho anh nghe.
Ninh Thuần nhìn thấy người đàn ông rơi vào trạng thái trầm mặc. Anh không lên tiếng đáp lại cô. Đôi mắt mơ hồ có phần lãnh đạm. Lục Ninh Thuần đột