Niên Vân Ni trừng mắt nhìn tên đàn ông không biết xấu hổ kia.
"Anh muốn tắm thì về phòng mình mà tắm, tại sao lại vào phòng người khác chứ?"
Thân hình cao lớn màu đồng cứ thế tiến thêm một bước, cao giọng nói.
"Em biết mà tôi đang bị thương, không thể tự tắm được."
"Anh không tự tắm được là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi? Mau đi ra ngoài."
Hai tay cô che đi bộ ngực lấp ló dưới làn bọt trắng, không vui nói với hắn.
Vậy mà người đàn ông kia không hề biết xấu hồ dán chặt ánh mắt lên cơ thể cô. Đôi mắt sắc bén chợt trầm xuống.
Những lời của Niên Vân Ni dường như không lọt được một chữ nào vào tai hắn. Liêu Thần Duệ cứ như vậy thản nhiên bước vào trong bồn tắm. Nửa thân thể phía dưới chìm xuống dòng nước ấm, nửa thân trêи vẫn phải để khô ráo để tránh nước vào vết thương.
Niên Vân Ni kinh ngạc lùi về sau, lạnh lùng cảnh báo.
"Mau ra ngoài, trước khi tôi giết anh."
Người đàn ông lại bật cười trầm thấp.
"Được, tôi cũng muốn biết Niên tiểu thư sẽ giết tôi theo cách nào."
Liêu Thần Duệ bằng một cánh tay phải của mình vươn tới túm lấy bờ vai nhỏ nhắn lôi cô đến sát với cơ thể trần trụi của mình. Niên Vân Ni giãy giụa muốn đẩy hắn ra cũng không dám dùng lực mạnh.
Nhưng nước ở dưới lại bị cô làm cho tung toé cả lên, dính lên vai hắn. Liêu Thần Duệ cảm nhận được bộ ngực non mềm của cô cứ nhúc nhích qua lại trêи cơ ngực mình.
Người đàn ông liền giữ chặt cô thấp giọng nói.
"Em đừng có mà động đậy, vết thương của tôi không thể bị để dính nước."
"Anh đừng có dùng vết thương để làm cái cớ, buông tay ra."
Cô giọng không cao không thấp ra lệnh cho hắn.
Liêu Thần Duệ nhếch miệng, chẳng xem lời cô ra cái gì. Đôi môi mỏng rất nhanh phủ lên môi cô, tham luyến hôn sâu vào trong.
"Không... Um..."
Người đàn ông phát nghiện tư vị của cánh hoa anh đào nhỏ nhắn này. Mùi hương gỗ như một cơn bão lốc xoáy, xâm chiếm khoang miệng Niên Vân Ni, chiếm dụng không gian eo hẹp của người phụ nữ.
Niên Vân Ni hoảng hốt liên tục cựa quậy, muốn dứt ra khỏi môi người đàn ông. Lại nhận ra con quái vật bên dưới đã cứng ngắc, chà sát vào làn da mềm mại của cô. Lần này cô không thể chịu được sự quá đáng của Liêu Thần Duệ hơn nữa, giận dữ đẩy mạnh hắn ra.
"Dừng lại!"
Người đàn ông đột nhiên kêu lên một tiếng trong cổ họng. Giữa đôi lông mày anh tuấn đã nhíu lại thành một đường rất sâu. Không khó để nhận ra Niên Vân Ni đã làm đau vết thương mổ của hắn.
Cô đột nhiên cảm thấy khó xử rút tay mình lại, hạ thấp giọng nói.
"Chẳng phải tôi nói anh dừng lại rồi sao?"
"Em đúng là mạnh tay thật đấy."
Liêu Thần Duệ chịu đựng cơn đau vừa ập tới, lại nhếch môi nói.
Bất chợt cánh tay phải của hắn quấn lấy eo cô kéo tới lần nữa khi cô không hề phòng bị, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm người phụ nữ, giọng nói trầm khàn vang lên.
"Tôi muốn em, Niên Vân Ni."
Hắn không hề che giấu ham muốn của bản thân, trực tiếp nói nói với cô.
Niên Vân Ni thoáng vẻ kinh ngạc, không nghĩ đến hắn lại nói ra những lời này. Con thú ranh mãnh phía dưới bắt đầu cứ cọt sát tới lui dưới người cô.
Nhưng Vân Ni vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng đối với hắn mà đáp.
"Tôi không..."
"Uh..."
Cô còn chưa nói dứt câu người đàn ông đã xông đến lần nữa. Lần này lại càng mãnh liệt hơn, hắn cuồng dã nhai nuốt môi cô vào trong miệng mình. Hơi thở nóng bỏng quấn quanh hô hấp người con gái. Người đàn ông nhấn lưỡi mình vào bên trong khoang miệng nhỏ, truy tìm lưỡi cô ráo riết quấn chặt lấy không buông.
Nụ hôn điên cuồng của hắn làm Vân Ni phải bật ra tiếng rêи rỉ không kiềm chế được."
"Ưm... Uh..."
Bàn tay to lớn của người đàn ông lại du ngoạn