Mặc cho sự điên cuồng của Mai, Sơn vẫn vô cùng bình thản.
Hắn nhìn cô với vẻ tiếc hận rồi lạnh lùng bước qua cô mà ngồi trên chiếc ghế đối diện, trái lại với dáng vẻ bẩn thỉu vì lăn lội dưới đất của Mai, Sơn vô cùng sạch sẽ thậm chí trên ống quần cũ của hắn một hạt bụi cũng không dính tới.
Mai nhìn hắn bằng hai con mắt vằn lên tia máu, nếu ánh mắt có thể giết người vậy ngay lúc này có lẽ Sơn đã biến thành mảnh vụn.
Giọng hắn trầm bổng mang theo vui thích mà cảm thán:
- Em lúc này thật giống Nam khi đó.
Chà! Thật đúng là người yêu, đến ánh mắt nhìn anh cũng giống y đúc mà.
- Thằng chó chết! Vô loài!
- Sao em lại thô tục thế chứ Mai.
Em không nên nói như vậy.
Ảnh hưởng không tốt đến con anh.
Sơn nhíu mày nhìn Mai, thái độ thể hiện rõ sự không hài lòng khác hẳn khi nãy, có lẽ hắn đã dần cảm thấy nhàm chán với phản ứng của cô.
Ánh mắt cũng đã trầm xuống nhưng Sơn vẫn không thôi nụ cười nhẹ trên môi.
Mai lúc này đã hoàn toàn phẫn nộ, cô lạnh lùng đáp trả:
- Con của mày? Hừ, nằm mơ, đứa bé là con của tao và anh Nam.
Là của chúng tao, chẳng có tí dính dáng nào tới loại máu lạnh như mày.
Sơn dường như bị lời nói này của cô chọc tức, nụ cười cũng đã buông xuống, ánh mắt hắn tựa như quỷ dữ khiến Mai thoáng sợ hãi, toàn thân bất giác run rẩy, cô im lặng nhìn hắn, mồ hôi lạnh túa ra.
Sơn dường như bị phản ứng chân thật từ Mai lấy lòng, một lần nữa tỏ ra hài lòng mà nói:
- Chuyện đó quan trọng gì chứ.
Chỉ cần lấy đứa bé ra, để nó bên cạnh "cô ấy" vậy không phải là nó thành con của tôi rồi sao.
Còn em, Mai, em nghĩ rằng người chết thì có thể lấy gì mà tranh đoạt với tôi.
- Mày..
không thể.
- Sao lại không thể chứ?
Sơn nhướn mày nhìn Mai, hắn khẽ cười, tiếng cười lạnh lẽo mang theo thích thú.
Mai nhìn hắn cố gắng kiềm chế nỗi sợ trong lòng, giọng cô khô cứng:
- Nó không phải giọt máu của mày, dù thế nào cũng không phải?
- Hừ, thì sao chứ? Huyết thống là thứ nực cười nhất trên đời này.
Sơn giống như bị thứ gì đó kích thích, hắn đứng phắt dậy phản bác, đôi mắt một mí trừng to nhìn Mai trên gương mặt thô kệch của hắn lại càng đáng sợ.
Mai nhìn hắn bất giác lùi lại, Sơn nhìn cô nở nụ cười giống như điên dại nói:
- Đứa bé này sẽ là con tao.
Tao đã chọn nó rồi, tao sẽ yêu thương nó.
Còn mày chẳng là cái thá gì cả.
- Tao là mẹ ruột..
- Hừ, thì làm sao? Mày có yêu thương nó không? Nếu có mày nghĩ đến đứa bé thì đã không dẽ dàng bị tao bắt như thế.
Đồ ngu, mày là đồ ngu, mày không xứng đáng làm mẹ, con khốn.
- A!
Sơn giống như phát điên đạp mạnh lên người Mai, hắn lúc này dường như vô cùng tức giận.
Mai đau đớn theo bản năng ôm lấy bụng mặc cho những cú đá liên tục rơi trên người cô, Sơn vừa đá vừa không ngừng chửi mắng:
- Mày nghĩ mày tốt đẹp sao? Mày chỉ là một con khốn rẻ mạt và ngu xuẩn.
Mày có quyền gì đay nghiến tao, có quyền gì phân biệt đối xử với tao.
A! Đi chết đi, đi chết đi.
- Không..
Không..
Sơn lúc này giống như con thú hoàn toàn mất đi lí trí, hắn không ngừng phát tiết những bi phẫn trên người Mai, Mai đau đớn bất lực phản kháng, bên tai không ngớt tiếng mắng chửi nguyền rủa của Sơn nhưng lúc này cô chẳng còn tâm trí để suy nghĩ về những lời nói của hắn.
Mai