Sơn dường như không hề nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của họ mà cười một cách thích thú.
Bà Sáu run cầm cập nhìn hắn nhanh chóng túm lấy tay người hàng xóm gương mặt đã tái xanh sợ hãi mà cố làm vẻ trấn tĩnh nói:
- Không có..
thôi, thôi cô với cô này bận, bận mất rồi.
Hai cô về, về đây.
- Ấy, sao lại về sớm vậy cô Sáu.
Cháu nghe cô khi nãy hào hứng lắm cơ mà.
Sơn cười cười nhìn dáng vẻ đó của họ, giọng nói vô cùng khoái chí.
Ba người đàn bà lúc này mặt mũi đã xanh như tàu lá chuối, bà Nga nhìn người con trai cùng huyết thống lúc này vô cùng xa lạ, trong lòng bà ta cũng dâng lên một cảm giác hoảng hốt vô cùng.
Lầm đầu tiên sau hơn hai mươi năm bà Nga nhỏ giọng nói với hắn:
- Tao với hai bà này có việc phải đi, mày, mày ở nhà đi.
- Đúng, đúng, mẹ cháu nói đúng đấy, bọn cô phải đi ngay.
- Ồ, việc gì mà gấp thế.
Tôi còn đang định giới thiệu vợ, con cho mấy người này.
Không phải mấy người rất quan tâm chuyện này à?
Sơn cười cười rồi đưa chiếc bình cùng "đứa bé" đến trước mặt ba người một lần nữa.
Bà Nga trợn trừng mặt nhìn còn hai người hàng xóm thì vội vã núp sau cánh cửa hét lên kinh hãi, Sơn nhìn phản ứng của họ cười lớn một cách vô cùng sảng khoái, hắn nói:
- Có vẻ mấy cô kích động nhỉ! Thế nào? Bất ngờ không mẹ?
Sơn giương mắt nhìn bà Nga giống như đang khiêu khích lại giống như đang cượt nhả, bà ta nhìn hắn tràn đầy không dám tin lắp bắp:
- Mày, mày..
sao mày có thể..
- Làm sao chứ?
- Sao mày có thể giết người.
Mày đúng là ác quỷ.
Bà Nga run run ngón tay chỉ thẳng mặt Sơn nói, hắn ta không hề có chút chột dạ hay hối lỗi nào mà nhìn bà ta giống như những lời bà ta vừa nói là một trò khôi hài.
Sơn chậc lưỡi tiến lên phía trước hất ngón tay bà ta ra:
- Bà vốn biết như vậy mà, mẹ à.
Trong mắt bà tôi có bao giờ là người đâu.
Bà Sáu trốn một bên nhìn hai mẹ con họ nói chuyện, ánh mắt bà ta khẽ lóe lên trong giây lát, vội vàng hướng về phía Sơn nơm nớp lo sợ cầu khẩn nói:
- Sơn, Sơn à.
Chuyện, chuyện của hai mẹ con cậu có gì, có gì từ từ nói.
Tôi, chúng tôi không làm phiền hai người, cậu, cậu cho chúng tôi về đi.
- Hà, cô Sáu vội vàng vậy à?
- Tôi, tôi cùng có liên quan gì đâu, tôi đi về.
Bà Nga trừng mắt nhìn bà Sáu, biết thừa bà già này có ý định bỏ rơi bà muốn chạy lấy người trong lòng như muốn chửi bậy mà bà ta cùng thực sự hằng giọng chửi người bạn hàng xóm bấy lâu này:
- Hay lắm, con mụ kia, bình thường mở mồm là chị em thân thiết, tình xóm nghĩa làng bây giờ có chuyện thì chạy một phép.
Muốn đi à, đừng có hòng.
Bà Sáu nghe bà Nga quát trong lòng lại càng nôn nóng lúc này trong đầu bà ta chỉ có ý muốn chạy trốn khỏi nơi đáng sợ này làm gì còn để ý thứ gì gọi là tình làng nghĩa xóm, bà ta sợ hãi nhìn về phía Sơn rồi lại nhìn bà Nga:
- Chuyện mẹ con bà thì có liên quan gì đến tôi, hai mẹ con bà xích mích thì tự đi mà giải quyết chứ tôi chỉ là hàng xóm thôi.
Đúng không cậu Sơn, cậu cho tôi về đi.
- Đúng, đúng, chúng tôi không liên quan.
Sơn à, cậu cho hai thím về đi.
Bà hàng xóm đi cùng vội vàng phụ họa theo bà Sáu, nhìn dáng vẻ phát điên kia của Sơn chắc chắn là quân giết người, bà ta không chạy nhanh có khi bị giết cũng không chừng, nghĩ thế bà ta càng sợ hãi bấu chặt lấy cánh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Sơn cảnh giác.
Bà Nga nghe hai bà bạn nói vậy trong lòng nóng đến phát điên:
- Mẹ, hai con mụ kia, giỏi lắm, giỏi lắm.
Bình thường không phải chê thằng con này của tôi không ra gì