Và trên ghế sô pha, thất quái vừa biến mất, nhưng không biết chúng đã xuất hiện lại từ bao giờ.
Bảy người trong số họ, tất cả đều hơi nheo mắt.
Có vẻ như đang định tâm.
Mà đây là điều bắt buộc đối với mọi cao thủ bọn họ nhắm mắt dưỡng thần, để họ luôn chìm đắm trong một trạng thái tuyệt vời nhất định.
” Vừa rồi người tuổi trẻ kia, cực kì có thiên phú, nếu như không phải Hứa tổng mời ta đến vì đại sự, ta đã coi hắn là đệ tử rồi.
Ta sẽ bi dưỡng hắn một chút.nhưng Đáng tiếc, theo đại sự của Hứa tổng, nên hắn sẽ chết ở đây không thôi ta có thể có 1 đệ tử tuyệt hảo!”
Lão đầu nhắm mắt lại nói.
“Làm phiền các vị!”
Hứa Văn Đông vui mừng khôn xiết, bưng trà sâm nóng lên, chuẩn bị thay rượu uống trà.
Lão già vung tay từ chối: “Không được, chúng ta đi một lát sẽ trở lại, rồi có gì uống sau!”
Ông già cười khổ.
Xoát! Chỉ nhìn thấy thân ảnh ( bóng) của họ trực tiếp biến mất.
Lúc này, trên sô pha chỉ còn một thanh niên ngồi xếp bàn, hắn chính là Thất đệ của Thất quái.
” Ẩn quân tiên sinh, ngài làm sao không đi?”
Hứa Soái tò mò hỏi.
“Bởi vì có sáu người bọn họ, đủ để hoàn thành nhiệm vụ, và ta ở lại, phụ trách đi cùng Hứa tổng, và đi nhận thành quả thắng lợi!”
Người thanh niên tên là Ẩn Quân cười nhẹ.
Lại nói Trần Lạc Thần trước khi trên đường đến.
Anh ngồi trong xe do Hứa Văn Đông phái đi.
Nhưng tài xế này sau khi lái xe được nửa đường thì bất ngờ dừng lại.
Thay vào đó, hắn dừng xe, châm thuốc, nhìn vào gương chiếu hậu cười lạnh.
“Tại sao lại dừng