Trần Lạc Thần phớt lờ những lời chế giễu của đám người này.
Anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Chấn Quốc, nói cho ông ta một vài tình huống của nhà Vương Hào.
Sau đó anh đưa Hách Lan Lan về phòng học.
Dương Thanh biết lần này Trần Lạc Thần gặp rắc rối lớn rồi.
Kinh tế nhà Vương Hào khá lớn.
Ba anh ta làm trong lĩnh vực thương mại quốc tế, rất giàu có!
Ông ta lại là người bản địa ở Kim Lăng, được gọi là Tiểu Bá Vương của Kim Lăng.
Nhưng mấy người họ vẫn không hề kiêng dè mà đồng hành cùng Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, trốn về lớp rồi à? Haha, chủ nhiệm khoa gọi cậu kìa!”
Giang Bích Ngọc đẩy mạnh cửa lớp Trần Lạc Thần, khoanh tay hờ hững nói.
“Đúng rồi, cậu là Dương Thanh phải không? Giúp Trần Lạc Thần thu dọn cặp sách đi, kẻo khi quay lại sẽ phải thu dọn đồ đạc cho cậu ta đi!”
Nể tình Trần Lạc Thần từng tặng mình một bộ quần áo đắt tiền, Giang Bích Ngọc mới nhắc nhở.
Cô ta nói xong thì bỏ đi.
Trần Lạc Thần theo au Giang Bích Ngọc đến cửa văn phòng chủ nhiệm khoa.
Mạnh Mỹ Dung và mấy bạn học nữ có quan hệ rất tốt với Vương Hào đều đang đứng chờ ở cửa.
“Hừ, tự tìm chỗ chết, vào đi! Chủ nhiệm khoa muốn nói chuyện riêng với cậu!”
Mạnh Mỹ Dung cười khẩy.
“Đừng nghĩ chỉ đơn giản là đuổi học, nói cho cậu biết, đánh anh Dương nhà chúng tôi đủ cho thằng hèn cậu cạp đất cả đời!”
Mấy cô gái vẫn giận dữ nói.
Trần Lạc Thần cười lãnh đạm, đẩy cửa đi vào.
Chủ nhiệm khoa họ Lý, tên Lý Kiến Sơn.
Người đàn ông trung niên đeo kính lúc này đang vừa uống trà vừa đọc báo.
Trần Lạc Thần bước vào, ông ta đặt mạnh cốc trà trong tay xuống bàn.
“Trần Lạc Thần, tôi không ngờ người ra tay đánh người lại là cậu, bình thường cậu luôn có thành tích xuất sắc trong khoa, đạo đức tốt, là người trung thực, tôi không ngờ cậu lại bốc đồng như vậy, đúng là ngu xuẩn!”
Lý Kiến Sơn lạnh lùng khiển trách.
“Chủ nhiệm, là cậu ta ra tay trước!”
Trần Lạc Thần hờ hững nói.
“Hừ, tôi không quan tâm ai ra tay rước, tóm lại cậu đã đánh tiểu Hào, Vương Hào bị thuong, là cậu không đúng! Nói cho cậu biết, cậu gặp rắc rối lớn rồi, với hoàn cảnh gia đình cậu làm sao sánh được với nhà Vương Hào. Thế này đi, tôi có đơn xin nghỉ học ở đây, cậu ký vào rồi đi đi!”
Lý Kiến Sơn khinh thường trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần.
Vừa nãy ông ta khen Trần Lạc Thần thực ra cũng chỉ là những lời nói sáo rỗng.
Nhưng thật lòng mà nói, Trần Lạc Thần không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến mức bị đuổi học.
Anh cũng nhìn ra được Lý Kiến Son quyết tâm đuổi học mình.
Vì nhà Vương Hào có tiền còn nhà anh thì không.
Nếu hôm nay người bị đánh là anh, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt đến xin lỗi anh và bồi thường chi phí thuốc men cho anh.
Anh đánh Vương Hào thì phải bị đuổi!
Hết cách.
Nếu đã đến nước này thì ký thôi.
Trần Lạc Thần đặt điện thoại lên bàn, cầm bút bắt đầu điền thông tin về lý do xin nghỉ học.
Lý Kiến Sơn cười khinh thường.
Không ngờ lúc này điện thoại Trần Lạc Thần đột nhiên đổ chuông.
Người gọi tới là cục trưởng Lương.
Cục trưởng Lương của bộ giáo giục gọi tới.
Tuần trước ông ấy liên lạc với anh mấy lần, vì chị gái Trần Bạch Lan nhờ anh làm thay việc đầu tư trường tiểu học Hy Vọng.
Nhưng Trần Lạc Thần không có thời gian nghe máy, đang múa bút viết rất nhanh.
Nhưng cuộc gọi này đã thu hút sự chú ý của Lý Kiến Sơn.
“Cục trưởng Lương? Đúng là số của cục trưởng Lương này!”
Đẳng cấp của Lý Kiến Sơn đương nhiên không với tới cục trưởng Lương, nhưng ít nhất ông ta vẫn nhớ được số điện thoại của cục trưởng.
Cục trưởng Lương gọi cho Trần Lạc Thần làm gì? Sao lại gọi cho Trần Lạc Thần?
“Cậu cậu cậu… còn ngây ra đó làm gì, mau nghe đi!”
Sắc mặt Lý Kiến Sơn thay đổi, đứng lên bảo Trần Lạc Thần nghe máy.
Tên này được lắm, cục trưởng Lương là người mà hiệu trưởng cũng phải chạy theo tiếp đón đó!
“Gấp cái gì? Không phải vẫn chưa viết xong sao? Viết xong rồi nói!”
Ông ta đã gọi cho anh nhiều lần, nếu là bình thường Trần Lạc Thần đã nghe luôn rồi.
Nhưng thấy vẻ sốt ruột của Lý Kiến Sơn, anh lại không muốn nghe!
Đương nhiên Trần Lạc Thần ăn cơm với cục trưởng Lương hai lần, cũng hiểu biết lẫn nhau kha khá!
Không có nhiều lời khách sáo.
“Viết cái gì mà viết! Mau nghe đi, sao cục trưởng Lương lại gọi cho cậu, mau nghe đi!”
Tút!
Vì quá lâu không có ai nghe máy nên đã tự tắt!
“Haha, Trần Lạc Thần, cậu đúng là đầu gỗ, đáng đời, đáng đời cậu lần này…”