Khi cửa xe mở ra.
Bốn cô gái này toàn bộ trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Cái gì?
Chiếc xe sang trọng này là của Trần Lạc Thần?
Chẳng phải là nghèo rớt mồng tơi của cả khoa sao? Làm sao anh có thể lái chiếc xe sang trọng xinh đẹp như vậy?
Ánh mắt của bốn cô gái lại nhìn về phía Trần Lạc Thần, hầu như đã thay đổi hoàn toàn.
Chỉ là chiếc xe này, không biết so với chiếc Audi của anh Hào tốt hơn bao nhiêu lần, xí, anh Hào gì chứ, là so với xe của Vương Hào tốt hơn gấp bội lần! Lamborghini, đẹp quá đi.
Cô gái dẫn đầu sắc mặt tái đi, nhưng vẫn là chạy chậm đi qua, khẩn trương nói: “Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần, chiếc xe này là của cậu sao? Thật sự là của cậu sao?”
“Không phải của tôi chẳng lẽ là của cô à?”
Trần Lạc Thần hình như từ sớm đã quen với thái độ của kiểu con gái này, lạnh lùng nói.
“A! Chiếc xe này thật đẹp, phải từ 30 tỷ đến 60 tỷ đúng không!?”
Cô gái kia một chút thì đã dán lên chiếc xe, cô ta đã đắm chìm hoàn toàn, chiếc xe sang trọng này, chỉ cần để cho cô ta ngồi lên một lần, cô thà chết đi cũng được!
Ba cô gái còn lại cũng đều chạy chậm lại đây, ánh mắt nhìn về Trần Lạc Thần tràn đầy sùng bái.
“54 tỷ thôi!”
Trần Lạc Thần đã khởi động xe, tiếng nổ vang gợi cảm phát ra.
“Woa! Thật sự quá đẹp, Trần Lạc Thần, cậu đi đâu thế, có thể để cho chúng tôi ngồi thử được không?”
Cô gái nở nụ cười quyến rũ hỏi.
“Cút đi!”
Trần Lạc Thần lại lạnh lùng mắng một câu.
Thật sự mà nói, mấy cô gái này đều rất xinh đẹp, nhưng mà xinh đẹp thì có xinh đẹp, mới vừa rồi còn giúp đỡ Vương Hào đánh mình, bây giờ lại muốn cho mình chở họ, nơi nào có chuyện tốt như vậy?
Sau khi mắng xong, Trần Lạc Thần khởi động thân xe, trực tiếp rời đi.
“Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần! Cậu cậu cậu…”
Mấy cô gái bị xem nhẹ, tức đến giậm chân.
Không ngờ đến Trần Lạc Thần lại có thể là một đại gia lắm tiền.
Họ đều cảm thấy giống như đã thiếu mất một cái gì, vì một hai chuyện của Vương Hào, lại có thể đắc tội vị đại gia này, thật sự không đáng mà!
Lại nói đến Trần Lạc Thần.
Sau khi mắng họ xong, Trần Lạc Thần lái xe thẳng đến bên ngoài địa điểm hội nghị.
Mặc dù hơi sớm, nhưng mà Lương Bách Sinh đã đợi được không ít lãnh đạo đến rồi.
Toàn bộ hoạt động cơ bản chia thành hai phần, phần đầu tiên chính là một giờ sau sẽ bắt đầu mở hội nghị xây dựng trường học gì đó, điều này cần Trần Lạc Thần cùng với một nhóm lãnh đạo tổ chức họp ở phòng hội nghị riêng.
Trường Tiểu Học Hi Vọng lần này do Trần Lạc Thần bỏ vốn ra đầu tư, xây dựng khoảng hai mươi đến ba mươi phòng học, đặc biệt cung cấp môi trường học tập cho con cái của các nhân viên xuất khẩu lao động.
Có thể nói là đóng góp không nhỏ.
Tự nhiên nhận được sự chú trọng rất lớn.
Còn phần thứ hai, đó chính là đi đến hội trường lớn, mở họp với các giáo viên công chức.
Còn có hai tháng là trường học có thể thực hiện chiêu sinh, trước đó thì giáo viên công chức sẽ được tuyển chọn đào tạo, điều này đều cần phải đi vào lịch trình trước thời hạn.
Cuộc họp đầu tiên Trần Lạc Thần không thể không tham gia, đã nghe Lương Bách Sinh nói này nói nọ một hai giờ đồng hồ.
Còn cuộc họp giáo viên công chức tiếp theo, Trần Lạc Thần không tính toán sẽ đi.
Bởi vì cũng không cần mình phát biểu ý kiến gì.
Hơn nữa quan trọng nhất là, cùng với một nhóm giáo viên ở chung một chỗ, Trần Lạc Thần chịu áp lực rất lớn, nói chuyện cũng không là ở cùng một trình độ, tính tri thức quá mạnh, khiến cho Trần Lạc Thần cảm thấy bầu không khí bị kiềm nén.
Có thời gian này, Trần Lạc Thần nghĩ có cần phải đi đến một nơi của trường tiểu học Hi Vọng gần sát địa điểm hoạt động này để xem thử hay không!
Suy cho cùng thì điều này tính ra là mình làm một chuyện đặc biệt có ý nghĩa.
Trần Lạc Thần cũng không lái xe, anh đi bộ dọc theo về phía trường tiểu học Hi Vọng
Bởi vì ở đây là trường tiểu học, sau khi lại lần nữa xây dựng lại, nơi này mới chưa đầy hai tháng mà đã hoàn thành hơn phân nữa rồi, đã đến giai đoạn lắp đặt thiết bị, xanh hoá cả học viện cũng đã hoàn thành toàn bộ.
Không thể không nói, đầu tư vào số tiền lớn để xây dựng trường tiểu học thì môi trường xung quanh chính là tốt.
Vừa chụp hai tấm hình, chuẩn bị gửi qua cho chị gái.
“Dừng tay! Hoàn cảnh xung quanh bên trong trường học là không thể chụp ảnh, cậu không biết sao? Không nhìn thấy cảnh báo trên tấm biển à?”
Đúng lúc này, một giọng nữ nghiêm khắc lạnh lùng thét lên truyền đến.
Làm Trần Lạc Thần giật mình.
Quay đầu xem, trên tấm biển ghi cấm chụp ảnh.
“Thật xin lỗi, tôi không chú ý, bây giờ tôi sẽ xoá bỏ!”
Tuy rằng trường học là do mình xây dựng, nhưng mà Trần Lạc Thần cũng không cảm thấy anh phải có đặc thù gì.
Anh phối hợp chuẩn bị xoá bỏ ngay.
“Hả? Cậu là…. Trần Lạc Thần?”
Không ngờ đến, sau khi Trần Lạc Thần xoay người lại, trước mắt anh là một cô gái mặc đồng phục màu đen, cột tóc đuôi ngựa, lại có thể biết mình?
“Trần Lâm, cậu biết người này sao?”
Bên cạnh cô gái tên là Trần Lâm này, còn có hai nữ một nam, lúc này đang tò mò mà hỏi Trần Lâm.
“Đương nhiên là tôi biết cậu ấy! Cậu ấy là bạn học cấp ba của tôi! Làm sao vậy Trần Lạc Thần, mới hai ba năm không gặp mà cậu không biết tôi rồi à?”
Trần Lâm hơi kinh ngạc mà nói. Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng từ trong ánh mắt của cô ta, lại nhìn thấy được một tia châm chọc mà Trần Lạc Thần xem đến trong mắt.
Giống như là biểu tình đó, đã từng là một con cóc hôi hám bị chính mình cầm đá đập cho chạy thoát, vốn dĩ cô ta cho rằng đến khi chết, lại cũng không gặp nữa, không ngờ đến thời gian xa cách mấy năm, con cóc hôi hám này lại đứng ở trước mặt mình, dáng vẻ đó giống như là biểu tình kinh ngạc và háo hức
Thật sự mà nói, nhìn thấy Trần Lâm ở trước mắt, Trần Lạc Thần cũng thật sự chết lặng, nói không nên lời……
Đương nhiên anh biết Trần Lâm, hai người từ lớp 10 thì học cùng một lớp, sau đó lên lớp 11 thì phân ban, lại phân đến cùng một lớp.
Khi đó hình như Trần Lâm là thành viên văn nghệ trong lớp, có thể hát lại nhảy giỏi.
Chỉ có điều, quan hệ với Trần Lạc Thần rất bình thường.
Bạn nghĩ xem, các cô gái khi đó, người ta đều thích những kiểu con trai nhà giàu, hoặc là kiểu con trai trong lớp chơi được mà học cũng giỏi, Trần Lạc Thần với hai dạng này thì hoàn toàn không dính dáng!
Càng huống hồ là trường cấp ba nằm ở trong thị trấn, Trần Lâm lại là người của thị trấn, khi đó, bất kể là ánh mắt hoặc là hoàn cảnh gia đình đều khiến cho cô ta sẽ không làm bạn với loại người như Trần Lạc Thần.
Ba năm, ngay cả nói qua một lời còn không có, vậy mà bây giờ vừa gặp, lại nói được nhiều như vậy!
Càng đừng nói đến việc sau khi tốt nghiệp còn có liên hệ.
Mặc dù anh chú ý được Trần Lâm nhìn về phía mình, ánh mắt khinh thường hoàn toàn giống như trước đây, nhưng trong lòng Trần Lạc Thần còn là hơi háo hức nhớ đến chuyện cũ.
“Thật sự là ba năm không gặp, tôi xém chút không nhân ra cậu, cậu càng lớn càng đẹp rồi!”
Trần Lạc Thần cười cười.
“Gào gào gào, mấy năm không gặp, Trần Lạc Thần