Công việc sắp xếp xong xuôi, Trần Lạc Thần sẽ đợi mấy ngày tới.
Tất nhiên, đây là cơ hội mà anh chưa bao giờ có được trong đời để quay lại quá khứ một lần.
Cho nên tranh thủ nỗ lực này, anh sẽ bù đắp tất cả những gì tiếc nuối cho Đồng Hân.
Lúc đó, anh luôn nói rằng sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Tuy nhiên, anh đã không tự mình làm dc điều đó.
Đồng Hân liền xảy ra chuyện, có thể nói, anh cái gì cũng không có cho cô.
Trần Lạc Thần lần này thôi không nghĩ tới chuyện không ở cùng nhau, cái mà anh coi như chỉ là sáu ngày cũng khiến cho Đồng Hân vô cùng vui vẻ.
Sau đó, Trần Lạc Thần trở lại trường học.
Anh đến chỗ của quán trà sữa.
“Ông chủ, cho một ly trà sữa!”
Trần Lạc Thần nói.
“Ngươi, ngươi, ngươi có tiền rồi sao? Ngươi không có tiền còn tới đây quấy rồi sao?”
Ông chủ nói vẻ mặt lạnh lùng ” Không cần thối!”
Trần Lạc Thần lúc này mới trực tiếp lấy ra 100 tờ tiền đưa cho hắn.
Ông chủ sửng sốt: “đây không phải bị ăn trộm đúng không?”
“Ngươi chỉ là bán trà sữa, bớt nói nhảm, nhanh lên!”
Trần Lạc Thần cứng họng ns.
“ok tốt thôi!”
Ông chủ không nói nhiều, ngay sau đó, một ly trà sữa đưa cho Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần nhận lấy, đi về phía bộ phận phát thanh của trường học.
Tô Đồng Hân Trong