“Thưa anh, thật sự không được, khách bên trong đã lên đồ rồi!”
“Mẹ mày, vẫn không được, có biết chủ nhân lần này là ai không? 3 phút, 3 phút cô không xử lý được chuyện này thì kêu giám đốc của các cô ra đây xử lý có tin hay không hả?”
Nam sinh đó cao ngạo nói.
“Được, tôi sẽ cố thử xem!”
Nữ nhân viên phục vụ rất nhanh bước vào, nói lại tình hình.
Trần Lâm bọn họ cũng không vừa.
Dựa vào đâu, chúng tôi vào trước, đã ngồi xuống ăn rồi, một câu của cô thì muốn chúng đổi bàn là đổi bàn à?
Cô là ai chứ!
“Không đổi, nói với bọn họ, chúng tôi không đổi!”
Trần Lâm lạnh mặt, tính khí của cô ta cũng nổi lên.
“Ây ô, tôi ngược lại muốn xem thử, ai có khẩu khí lớn như thế, ngay cả mặt mũi của cậu Chu chúng tôi cũng không cho!”
Cửa phòng bao tự động bị đẩy ra, tên đó trực tiếp đi vào.
Khí thế này, có hơi hung hăng ngang ngược.
Hạch tâm của mọi người bây giờ có anh Mã Phi ở đó.
Nói thật, phú nhị đại bình thường căn bản không sợ.
Dù sao, anh Mã Phi bây giờ là người của phố thương nghiệp Kim Lăng.
Lúc này, mọi người đều đổ dồn ảnh mắt chờ mong lên người Mã Phi.
Mã Phi hắng giọng đứng dậy.
“Mấy bạn học, chỗ này là chúng ta đặt trước rồi, đổi chắc chắn không thể đổi được, cũng không có đạo lý như thế, hay là nhượng một chút, để tôi mời, mời mọi người đến nhà hàng Gia Viên của phố thương nghiệp Kim Lăng ăn bữa cơm?”
Mã Phi điềm nhiên, nhàn nhạt mỉm cười.
Nội dung trong đây rất phong phú. Đã biểu hiện lập trường, trong đó nói rõ mình có quan hệ với phố thương nghiệp Kim Lăng.
“Mẹ mày! Bây giờ ai cũng dám lấy phố thương nghiệp Kim Lăng kê lên đầu, lẽ nào thật sự tưởng tôi không phải đến từ Kim Lăng, ở phố thương nghiệp không có bạn bè chống lưng hay sao?”
Vào lúc này, một người từ cửa bước vào hai tay xỏ vào túi, mỉm cười như có như không nói.
“Cậu Chu! Thì ra là cậu!”
Mà Mã Phi nhìn thấy người này, vốn dĩ có một chút biểu cảm cứng rắn, lập tức trở nên vô cùng nịnh bợ.
Ngay cả Lý Thi Hàm cũng hơi nheo mắt.
Cậu Chu trước mắt này, tên là Chu Trạch, là sinh viên của đại học Giang Nam, rất giàu có, gần đây còn qua lại thân thiết với đám cậu Bạch!
Khoảng thời gian trước, cậu Chu này còn hay tham gia các buổi tụ tập trên du thuyền, nghe nói quên được một lão đại!
Điều này sao có thể khiến mọi người không kinh ngạc được, cậu Chu này, căn bản không phải phú nhị đại bình thường.
“Sao hả? Anh còn nhận ra tôi?”
Chu Trạch nhàn nhạt mỉm cười.
“Sao có thể không nhận ra chứ, tôi và anh Khôn chơi với nhau, anh Khôn biết cậu!”
Mã Phi bộ dạng kính cẩn, đâu còn có nửa thần khí thế vừa rồi nữa!
“Hừ, thì ra người của thằng nhóc Tiểu Khôn, sao hả, tôi đến ăn cơm, ngay cả đổi phòng bao cho tiện cũng không được sao?”
Chu Trạch cười lạnh một tiếng.
“Đâu có, có điều cậu Chu cậu xem, chúng tôi đã bắt đầu ăn rồi, cậu coi như nể mặt của tôi đi!”
“Vãi, anh ở trước mặt tôi có cái qq gì, có đổi hay không?”
Chu Trạch mất kiên nhẫn rồi.
Mã Phi nuốt nước bọt.
Những người khác cũng nuốt nước bọt.
Cậu Chu này mọi người căn bản không đắc tội được.
Bây giờ, khí thế của Mã Phi ở trước mặt của người ta căn bản không là gì rồi, chỉ cần gọi cho cậu Bạch thì Mã Phi lập tức cút ra khỏi phố thương nghiệp.
Mặc dù Mã Phi cảm thấy má của mình nóng bừng đau rát, nhưng vẫn cắn răng nói: “Đổi, chắc chắn đổi.”
“Aiya, nhiều đồ ăn như thế, sao lại đổi chứ?”
Trần Lâm lúc này chanh chua nói.
Vừa rồi cô ta giống như một con hổ cái.
Lời nói ra vào lúc này, lại trở nên nhỏ nhẹ như én nhỏ.
“Bảo Trần Lạc Thần giúp chúng ta bê đồ ăn sang một phòng bao khác, trả lại phòng cho cậu Chu!”
Một bạn học nữ hồi cấp ba ở một bên nói.
“Được, vậy chỉ có thể làm như thế rồi!”
Mã Phi bọn họ khẽ gật đầu.
Còn Chu Trạch lại có hơi sững sờ.
Trần Lạc Thần?
Lúc này anh ta nhìn thấy anh đang quay lưng, một thanh niên luôn yên lặng ngồi ăn.
Nói thật, vừa rồi khi Chu Trạch bước vào thì liếc qua anh thì cảm thấy bóng lưng phá rất quen thuộc.
Nhưng bây giờ bị người ta gọi, lập tức phản ứng lại.
Đi đến bên cạnh Trần Lạc Thần nhìn.
Thiếu chút nữa thì thét lên.
Đây không phải chính là cậu Trần – Trần Lạc Thần sao!
“Bạn… bạn học Trần Lạc Thần, thì ra cậu ở đây!”
Nhớ đến căn dặn mấy ngày trước của Bạch Tiểu Phi, Chu Trạch lắp bắp nói.
Còn mấy kẻ nịnh nọt đằng sau Chu Trạch, đã từng gặp Trần Lạc Thần rồi, cũng đều kinh ngạc không nói lên lời.
Ai có thể ngờ, cậu Trần vậy mà có thể chạy đến đây ăn cơm với cái đám này chứ!
“Hửm? Cậu Chu, cậu biết tên nghèo hèn Trần Lạc Thần?”
Mã Phi lập tức kinh ngạc.
Không biết tại sao, Chu Trạch gọi tên của Trần Lạc Thần, Mã Phi cùng rất nhiều nam sinh ở đây đều ghen tỵ, tại sao cậu Chu lại quen biết Trần Lạc Thần, mà không quen biết mình chứ?
Tại sao!
“Quen hay không liên quan đéo gì đến anh, mẹ nó cút sang một bên cho tôi!”
Chu Trạch vừa nghe Mã Phi gọi Trần Lạc Thần như thế thì bỗng bốc hỏa.
Mắng cho Mã Phi mặt mày xanh lè.
“Bạn học Chu Trạch, là cậu à, lần trước khi đến trường của các cậu chơi từng gặp một lần, đúng rồi, tấm vé đó của cậu tìm được hay chưa?” Trần Lạc Thần buông đũa xuống, lúc này nhàn nhạt hỏi một câu.
Cố tình sửa lại chuyện lần trước.
“Ồ, tìm được rồi tìm được rồi! Cảm ơn bạn