“Mẹ! Đừng mà!”
Trịnh Duyệt nhìn thấy cảnh này liền choáng váng!
Cô ta mở tròn mắt mở miệng can ngăn.
Có điều đã quá muộn, nước đã hắt đi.
Trần Lạc Thần không kịp né ra.
Cũng may độ chính xác không cao, chén trà nóng chỉ tạt qua người Trần Lạc Thần.
Chỉ có một chút mà khiến cho toàn thân anh ta ướt sũng, cả người dính đầy lá trà.
“Hừ, loại như cậu mà cũng xứng với con gái tôi à, biến đi cho khuất mắt!”
Mẹ của Trịnh Duyệt tức giận đập chén trà xuống đất.
Bà ta làm vậy là để tỏ rõ thái độ.
Bà ta muốn nhà họ Giang biết, nhà họ Trịnh bọn họ tuyệt đối thành tâm thành ý.
Còn về thằng khố rách áo ôm Trần Lạc Thần này, bà ta lười phải để ý.
“Hừ, đáng đời, Trần Lạc Thần, ngẩng đầu lên xem nào, để tôi chụp cho anh một tấm, cho cả khoa chúng ta biết, Trần Lạc Thần anh khiến người ta buồn nôn thế nào! Ha ha!”
Giang Bích Ngọc hả hê cười.
Người nhà họ Giang ai cũng mỉm cười đắc ý.
Trần Lạc Thần tuyệt đối không ngờ mẹ của Trịnh Duyệt lại làm vậy.
Trước mặt bao người dùng chén trà hắt lên người anh, phải ghét bỏ đến thế nào mới hành động như vậy chứ?
Trần Lạc Thần dùng tay cẩn thận gẩy đống lá trà trên người mình xuống.
Cặp mắt quét qua đám người trong phòng.
Đặc biệt là Giang Bích Ngọc.
“Bích Ngọc, có phải cô nghĩ tôi thực sự rất nghèo, nếu như cô phát hiện ra, có một ngày, tôi không nghèo, hơn nữa còn rất giàu có, cô sẽ làm gì?”
“Cả các người nữa, chẳng qua cũng ham giàu chê nghèo, không coi người ta là con người nữa à? Mấy người tự cao gì nhỉ? Nếu như các người biết, trong mắt tôi, các người mới là đám nghèo hèn, đến lúc đó các người định thế nào?”
Trịnh Duyệt cho rằng Trần Lạc Thần sắp nổi giận, nhưng không ngờ giọng nói của anh lại bình thản vô cùng.
“Ha ha ha!”
“Trần Lạc Thần, anh ngớ ngẩn hả, anh thèm tiền đến phát điên rồi, lại còn rất giàu có, tôi nhổ vào! Để tôi thu âm đoạn này lại, cho mọi người xem anh mất mặt thế nào!” Giang Bích Ngọc ôm bụng cười.
“Trịnh Duyệt, đây là bạn trai cô tìm đấy à? Ha ha, lại còn đòi được coi như con người? Cô nhìn anh ta đi, có giống người không? Nghèo rớt mồng tơi, người thế này, nên chết quách trên đường đi, nghèo một lần là nghèo cả đời, sống làm gì có tương lai!”
“Đúng đúng! Trông quần áo của nó kìa! Duyệt Duyệt, dì biết con nhất thời chưa hiểu chuyện gì, dì cũng hiểu con, thế này đi, chú Giang của con khó khăn lắm mới lấy được ba tấm vé đến chơi ngoài sơn trang, không phải hôm nay sơn trang Ôn Tuyền có hoạt động à, bảo Tử Kiều và Bích Ngọc đi cùng con, mấy đứa đi dạo đi, ha ha, vừa hay, Duyệt Duyệt, trước đây con làm quản lý sơn trang, con dẫn Tử Kiều và Bích Ngọc đi chơi đi!”
Mẹ của Giang Tử Kiều lúc này cũng góp miệng.
Có vẻ rất biết lo liệu.
“Cháu…”
“Đi đi, không cần để ý đến tôi!”
Trần Lạc Thần thản nhiên nói, Trịnh Duyệt định lắc đầu nhưng nghe thấy giọng điệu của Trần Lạc Thần liền sợ đến mức không dám từ chối.
Trần Lạc Thần cuối cùng cũng hiểu ra, bản thân mình chỉ muốn có một cuộc sống đại học bình thường, nhưng không có khả năng.
Lúc nào cũng có người gây sự!
Lúc nào cũng có kẻ trào phúng!
Nếu đã vậy thì cũng chẳng cần phải kiềm chế cơn giận với những kẻ này.
Tiếp đó, Trần Lạc Thần thò tay vào túi định lấy khăn lau người một chút.
“Cạch!” một tiếng, kết quả thuận tay đánh rơi chiếc chìa khóa xe Lamborghini của mình.
Thực sự không phải anh cố ý để rơi.
Trần Lạc Thần vẫn chưa đến nỗi đi vả mặt bọn họ bằng cách này.
Anh đang định vươn tay nhặt lên.
“Hô! Lại còn có cả chìa khóa xe? Quái lạ nhỉ?”
Tay anh còn chưa đụng tới, chiếc chìa khóa đã bị Giang Bích Ngọc nhặt lên trước.
Cô ta tỉ mỉ quan sát.
Cuối cùng phì cười một tiếng, chế nhạo.
“Ôi trời, chìa khóa xe Lamborghini, trời ạ, Trần Lạc Thần, anh đi Lamborghini à?”
“Ha ha, đây chắc là chìa giả rồi, Lamborghini làm gì có loại chìa nào như thế này!”
Giang Tử Kiều mới đầu còn hơi kinh sợ.
Nhưng nhìn kỹ lại liền nở nụ cười.
Chiếc chìa khóa xe này đương nhiên khác với loại bình thường, bởi vì nó giống như một chiếc điều khiển từ xa, có ký hiệu của Lamborghini.
Nói thật, những người đã từng nhìn thấy loại chìa này, đúng là không có nhiều.
Chẳng trách Giang Tử Kiều và Giang Bích Ngọc lại có bộ dạng này.
“Ha ha ha, Trần Lạc, không